“Lâm Thiếu Bình! Con chó vong ơn phụ nghĩa này!”, Nghiêm Tuệ Mẫn mắng to: “Ông cụ đối xử với mày tốt như vậy, sao mày có thể nói ra những lời như thế?”
Bốp!
Không một dấu hiệu nào, Lâm Thiếu Bình cách đó mấy mét bỗng nhiên xuất hiện trước mặt bà ta, một cái tát đánh tới.
Nghiêm Tuệ Mẫn trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, ngã xuống đất, mặt đầy máu tươi.
“Mày dám đánh mẹ tao!”
Lâm Vân vọt lên, chuẩn bị liều mạng với Lâm Thiếu Bình.
Lâm Vân từng luyện võ, được Lâm Minh Thiền dạy dỗ, đã có chút căn cơ nhất định, cả Lý Dục Thần cũng nói là cậu ta có năng khiếu luyện võ.
Nhưng đối mặt với Lâm Thiếu Bình, Lâm Vân còn chẳng có cơ hội ra tay.
Cậu ta vừa mới xông lên đã bị Lâm Thiếu Bình bóp cổ.
Lâm Vân cảm thấy khó thở, nhưng không có chút sức nào để vùng vẫy.
“Mấy món võ mèo quào của mày ấy hả, sao không tìm đống đậu hủ đập đầu chết đi cho xong”, Lâm Thiếu Bình cười nhạo nói: “Thế này nhé, mày nói câu Lâm Thượng Nghĩa và Lâm Thu Thanh là loại khốn kiếp đi, rồi tao tha cho mày”.
“Không bao giờ!”, Lâm Vân kiên cường nói.
“Lâm Thiếu Bình, thả Lâm Vân xuống ngay! Cậu muốn cái gì thì chúng ta có thể ngồi xuống bàn bạc!”, Lâm Thu Thanh nói.
“Bàn bạc?”, Lâm Thiếu Bình cười ha hả: “Mạng sống của tất cả các người đều nằm trong tay tôi, ông lấy tư cách gì để bàn bạc với tôi?”
Lâm Thu Thanh tức không sao tả được, lại không biết phải làm thế nào.
Mặt Lâm Vân tím tái, ánh mắt cũng trợn trắng nhưng cậu ta vẫn không chịu thua.
“Lâm… Thiếu Bình… Mày… Đừng ngông cuồng quá… Tao… Anh rể tao sẽ giải quyết… Mày…”
Lâm Thiếu Bình thoảng sửng sốt, bỗng nhiên cười to:
“Ha ha ha, anh rể? Ha ha ha, sao tao lại quên mất nhân vật này thế nhỉ".
Sát ý trong mắt Lâm Thiếu Bình trở nên dày đặc hơn.
“Lý Dục Thần!”
Cậu ta buông tay, Lâm Vân từ trên không trung ngã xuống mặt đất.
Tiếng ho khan vang lên liên tục.
“Bản thân tao cũng muốn xem, thằng anh rể đó sẽ cứu mày thế nào!”
Lâm Thiếu Bình giữ lấy vai Lâm Vân.
Răng rắc hai tiếng.
Bả vai đã bị bóp nát.
Lâm Vân chịu đau hét to.
Lâm Thu Thanh và Nghiêm Tuệ Mẫn hoảng hốt, đánh tới.
“Vân ơi!”
“Lâm Thiếu Bình, tên điên này!”, Lâm Mộng Đình nói: “Rốt cuộc cậu muốn thế nào?”
Mặt Lâm Thiếu Bình trở nên vặn vẹo, nói: “Lý Dục Thần đối xử với anh trai tao như thế nào thì bây giờ tao sẽ trả cho chúng mày gấp mười!”
Dứt lời, cậu ta lại giơ tay bóp nát xương đùi Lâm Vân.
Lại điểm thêm mười mấy chỗ trên người Lâm Vân, đánh gãy toàn bộ xương sườn của Lâm Vân.
“Ha ha, Phân Thân Thác Cốt của Thiên Nhẫn Tông thì dù có là thần tiên tới đây cũng không thể cứu chữa được. Lâm Vân, đời này mày đừng mong đứng dậy nữa. Nhớ kỹ, tất cả đều do thằng anh rể kia của mày ban tặng!”
Giây sau đó, Lâm Thiếu Bình lại tung hai cú đá, đá ngất Lâm Thu Thanh và Nghiêm Tuệ Mẫn.
Sau đó lại tới trước mặt Lâm Thượng Nghĩa, cười lạnh nói: “Bây giờ đến phiên ông, lão già!”
Lâm Thượng Nghĩa lạnh lùng nhìn Lâm Thiếu Bình.
Trong lòng ông ta không hề sợ hãi, sống đến từng này tuổi rồi, sống chết với ông ta mà nói chẳng là gì cả.
Nhưng trong lòng ông ta lại đầy bi ai.
Sống cả đời người, vào nam ra bắc, nếm mật nằm gai, ăn không biết bao nhiêu đau khổ, cuối cùng mới gầy dựng được nhà họ Lâm như bây giờ.
Ông ta nghĩ đời này cũng không còn tiếc nuối gì nữa, dù có chết cũng có thể ngước mặt lên nhìn ổng bà tổ tiên.
Không ngờ được rằng, cuối cùng lại chết trong tay con cháu nhà họ Lâm.
Mà người đó còn là đứa trẻ ông ta xem trọng vô cùng, là người nối nghiệp tương lai mà ông ta dồn hết mọi nguồn lực trong gia tộc để bồi dưỡng.
Lâm Thượng Nghĩa hận!
Bản thân ông ta chết cũng không sao, nhưng cả nhà họ Lâm cũng bị hủy trong tay đứa cháu bất hiếu này.
“Lâm Thiếu Bình, thằng súc sinh! Dù có thành ma tao cũng sẽ không bỏ qua cho mày! Tổ tổng nhà họ Lâm cũng sẽ không bỏ qua cho mày, chính mày sẽ gặp phải báo ứng!”
“Chờ tới lúc ông làm ma rồi tính tiếp”.
Lâm Thiếu Bình thản nhiên nói, bình tĩnh như đang nhìn một người chết.
“Lầm Thiếu Bình, cậu không nên đụng đến ông nội tôi, Lý Dục Thần là chồng chưa cưới của tôi, có vấn đề gì cậu cứ tìm tôi đây này!”, Lý Mộng Đình nói.
Dứt lời, bèn xoay người chạm hai điểm trên người Lâm Mộng Đình, điểm huyệt cô.
Lấy ra một viên thuốc, nhét vào miệng Lâm Mộng Đình.
“Lão già kia, nói với Lý Dục Thần, bảo nó tới tìm tôi. Nó chỉ có hai mươi bốn tiếng, sau hai mươi bốn tiếng đó thì thuốc sẽ có tác dụng, e là đầu của nó sẽ bị cắm cái sừng rất to. Còn lão già nhà ông thì sẽ có rất nhiều cháu trai cháu gái, nói không chừng còn có cả cháu chó, ha ha ha…”
Lâm Thiếu Bình giữ lấy vai Lâm Mộng Đình, cơ thể chợt lóe, biến mất.