Trước mắt bao người, ăn một đĩa cơm trộn kiểu Pháp bên vệ đường thế này, Trần Văn Học lại cảm thấy rất mỹ mãn.
Dù cha con nhà họ Trương có níu kéo đến mức nào đi nữa, thì Trần Văn Học cũng bảo quản gia trả phòng tổng thống ở khách sạn Hải Châu.
Sau đó lái chiếc Bugatti Veyron của mình chở Lý Dục Thần nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Mọi người trước cửa khách sạn vẫn chìm trong sự im lặng đầy ăn ý.
Như thể bão táp sắp sửa kéo tới, tất cả mọi người đều cảm nhận được thứ áp lực khó nói thành lời.
Chỉ có Lâm Thu Thanh là lòng đầy bất ngờ hào hứng, thậm chí còn có xúc động muốn hát vang một khúc thật to.
Về những nhục nhã đã phải chịu trước đó, ông ta không quên, nhưng so với những lợi ích sắp tới, những thứ đó cũng chẳng đáng là gì.
Là một người lái tàu đầy lý trí của cả tộc, ông ta biết rõ, làm ăn thất bại mới là nỗi sỉ nhục lớn nhất.
Một khi gia nghiệp suy tàn, nỗi nhục nhã sắp ập tới không chỉ với mình ông ta mà cả con cháu đời sau nữa.
Lâm Thu Thanh ngẩng đầu lên nhìn trời.
Đêm có trăng có sao, đúng là một ngày tươi đẹp!
Ông ta vẫn chưa đi, vì đang chờ đoàn đội của nhà họ Trần.
Cậu ấm họ Trần cùng Lý Dục Thần đã đi rồi, không biết họ đi đâu, nhưng đoàn đội nhà họ Trần vẫn còn ở trên lầu lấy hành lý.
Ông ta muốn dẫn đoàn đội nhà họ Trần đến nhà họ Lâm, thế thì không sợ gia tộc khác đến tranh giành việc làm ăn nữa.
Tuy rằng hôm nay Trương Căn Mậu khá là chật vật, nhưng dù sao ông ta cũng là chủ của tập đoàn Vĩnh Thanh, thân phận và địa vị vẫn còn đó, bèn tới nói chuyện với Lâm Thu Thanh.
Đã đắc tội với cậu Trần rồi, không thể đắc tội với cả nhà họ Lâm được.
“Ông Lâm, cậu Lý đó rốt cuộc là người thế nào vậy?”, trò chuyện một lát, rốt cuộc Trương Căn Mậu cũng không nhịn được hỏi.
Trương Nhất Bình bên cạnh vểnh tai lên nghe.
Lâm Thu Thanh cười ha hả nói: “Nó hả, nó là bạn trai của con bé Mộng Đình nhà tôi”.
Lời nói hết sức thoải mái và tự nhiên, cả bản thân Lâm Thu Thanh cũng hơi giật mình.
Cứ như vậy, là đã chấp nhận thằng nhóc đó rồi ấy hả!
Hình như cũng chỉ có thể như vậy thôi!
“Ồ!”, Trương Căn Mậu giật mình.
Con rể nhà họ Lâm, nhà họ Trương cũng không thể trêu vào.
Nhìn sang đứa con trai bên cạnh mình, đúng là không bằng ai còn gây họa!
Trương Căn Mậu càng nghĩ càng tức.
Trương Nhất Bình nghe xong thì trong lòng khó chịu như vừa nuốt phải hàng trăm con ruồi.
Cái gì mà cậu với cả Lý, thì ra chỉ là một thằng ăn bám phụ nữ!
Anh ta hận!
Hận bản thân mình tạo sao không chiếm lấy trái tim Lâm Mộng Đình sớm hơn.
Càng hận Lý Dục Thần chen ngang vào chuyện tình này!
Nỗi hận thù đó đã chiếm lấy lý trí anh ta, khiến anh ta quên mất rằng nếu như Lý Dục Thần chỉ là kẻ ăn bám phụ nữ, thì sao lại khiến cho cậu Trần chẳng xem nhà họ Lâm ra gì phải cùng anh ngồi chồm hổm dưới đất ăn cơm?
…
Lý Dục Thần nói với Trần Văn Học, nếu món cơm trộn kiểu Pháp đó vẫn chưa đã nghiền, thì anh sẽ dẫn anh ta đến một chỗ khác ngon hơn.
Trần Văn Học đầy mong chờ theo Lý Dục Thần đến quán cơm Thân Dân.
“Cái chỗ này đây á?”
Đó là cảm giác đầu tiên của Trần Văn Học khi nhìn thấy một quán cơm nhỏ và chật hẹp đếp mức này.
Nhưng khi anh ta vào trong, trong thấy bà chủ là chị Mai thì lại giật nảy mình.
Dùng lời của Trần Văn Học để diễn tả, thì chị Mai như tiên nữ đi lạc vào ngõ nhỏ vậy, trên người có cả tiên khí và chút phong trần.
Giữa hai thứ đó còn pha theo cảm giác giang hồ.
Trần Văn Học tự nhận bản thân đã gặp qua vô số người con gái, nhưng một cô gái như vậy thì cũng chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết mà thôi.
Những lời đó, anh ta nhìn mặt chị Mai nói ra.
Chị Mai được khen vui như nở hoa, bảo sẽ cho cậu Trần cùng mình đi làm tóc.
Ông chủ Vương ngồi sau quầy cười hì hì, nhưng nụ cười đó trông kiểu nào cũng thấy không được tự nhiên.
Sư phụ Vinh cầm cái muôi đứng trước cửa bếp, Tiểu Dương bên cạnh cầm con dao thái chơi vui ngất trời.
Lý Dục Thần vội vàng ngăn chị Mai lại, nói cậu Trần tới đây hôm nay chủ yếu là để nếm thử tay nghề của sư phụ Vinh.
“Sư phụ Vinh, tay nghề này không thua kém gì đầu bếp khách sạn lớn ở thủ đô đâu!”
Sư phụ Vinh cười nói: “Năm đó sư phụ tôi chính là bếp trưởng của Đệ Nhất Lâu ở thủ đô”.
Trần Văn Học hoảng hốt, liên tục nói: “Thất lễ, thất lễ!”
Sau quầy, ông chủ Vương cười hì hì nói: “Cũng chỉ là lầu một thôi mà, lầu thứ hai con chưa lên được nữa là”.