Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 130: Thiết Thủ Như Lai, Nhất Đao Xuân




“Tôi có thể bảo vệ mọi người”, Lý Dục Thần nói.

“Cậu?”

Chị Mai sửng sốt, ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Ông chủ Vương bật cười nói: “Tiểu Lý, cậu có biết Vương Tông Sinh là ai không? Ông ta là người đứng đầu Thái Cực Nam Phái, nhiều năm trước võ công đã đạt đến Hóa Kình. Tôi nói thế chắc cậu không thể hình dung, cậu xem…”

Nói rồi ông ấy giơ bàn tay ra, lòng bàn tay dần biến thành màu đỏ thắm, sau đó lật bàn tay lại ấn xuống.

Trên nền gạch cứng xuất hiện thêm một ấn tay sâu hai centimet.

“Mấy năm đầu tôi luyện Thiết Sa Chưởng, sau đổi thành luyện Chu Sa Chưởng, người trên giang hồ đặt cho tôi biệt danh là Thiết Thủ Như Lai. Chị Mai cậu xuất thân từ Thiên Môn, sau đó đi vào võ đạo, vì nhanh nhẹn linh hoạt, chủ yếu luyện ám khí, trên giang hồ cũng có biệt hiệu là Thiên Thủ Quan Âm”.

Chị Mai bất mãn nói: “Ông nói mấy chuyện này làm gì?”

“Chẳng phải đang cho Tiểu Lý biết một chút đó sao?”

Lý Dục Thần lại cười thầm, Thiết Thủ Như Lai, Thiên Thủ Quan Âm, hai người này đúng là một đôi.

Sư phụ Vinh cười nhạo nói: “Thiết Thủ Như Lai gì chứ, tự ông gọi mình chứ gì? Tiểu Lý, cậu đừng nghe ông ta nói, biệt hiệu của ông ta là Phật Cười, cậu nhìn mặt ông ta đi, cái tên này vừa nhìn đã nhớ ngay”.

Tiểu Dương bên cạnh nói: “Sư phụ, ông không thể hiện tuyệt chiêu của mình chút à?”

Sư phụ Vinh nói: “Được, để cho Tiểu Lý xem”.

Nói rồi ông ta cầm một quả táo trong khay đựng hoa quả trên bàn trà lên, sau đó lấy con dao trong tay Tiểu Dương.

Ném quả táo lên, ánh dao lóe sáng.

Quả táo rơi vào trong tay, vẫn là quả táo đó.

Nhưng bóp nhẹ một cái, quả táo đã bị cắt thành bảy miếng, sáu mặt đều tước một mảnh, ở giữa còn lại một miếng hình vuông.

Tức là động tác vừa rồi, ông ta đã chém ra sáu nhát.

Dùng dao thái thức ăn cắt trái cây, một lần sáu cú chém, đao pháp này cực kỳ nhanh, cực kỳ chuẩn.

Sư phụ Vinh làm xong, trả lại con dao cho Tiểu Dương nói: “Năm đó sư phụ tôi là đao khách Vinh Môn, ẩn mình nấu cơm trong bếp. Sau đó tôi thừa kế công việc của ông ấy, học được vài đao pháp của sư phụ. Khi ở thủ đô, nhờ đao pháp này nên cắt ra tiệc Bách Hoa nên tôi có một biệt danh, gọi là Nhất Đao Xuân”.

Ông ta nhìn chị Mai một cái, lại nói: “Thật ra biệt hiệu của chị Mai cậu cũng không phải là Thiên Thủ Quan Âm, mà là Nhất Chi Mai”.

Lần này Lý Dục Thần bật cười thật.

Được rồi đó, hai người này!

Thiết Thủ Như Lai, Thiên Thủ Quan Âm…

Nhất Đao Xuân, Nhất Chi Mai…

Lý Dục Thần nghi ngờ mấy biệt danh này là do họ tự đặt cho mình để sánh đôi với chị Mai.

“Vương Tông Sinh đó lợi hại hơn mọi người à?”, Lý Dục Thần hỏi.

Ông chủ Vương và sư phụ Vinh nhìn nhau.

Vẫn là ông chủ Vương nói.

“Nếu chỉ là Vương Tông Sinh, chúng tôi cũng chưa chắc đã sợ. Chẳng phải là nội gia khinh bỉ gì ngoại gia đâu nhưng mấy người bọn tôi hợp sức lại, chắc gì không thể đánh bại ông ta, nhưng người mà A Mai đắc tội không phải là Vương Tông Sinh, mà là Liễu Kim Sinh”.

“Liễu Kim Sinh là ai?”

“Cậu chưa từng nghe nói đến Tông Sư võ đạo à?”

Lý Dục Thần lắc đầu.

Ông chủ Vương nói: “Cảnh giới cao nhất trong luyện võ là Tông Sư”.

“Trên Tông Sư thì sao?”

“Trên Tông Sư?”, ông chủ Vương sửng sốt: “Vậy chắc là Thần Tiên nhỉ?”

Sư phụ Vinh nói: “Còn trên Tông Sư thì sao à, cậu nghĩ có rất nhiều Tông Sư sao, cả tỉnh Nam Giang này cũng chỉ có hai Tông Sư, một là Hà Trường Xuân đã sống ẩn dật ở Tiền Đường, người còn lại là Liễu Kim Sinh – Tông Sư Dũng Thành”.

Chị Mai nói: “Liễu Kim Sinh không chỉ là Tông Sư, nhà họ Liễu còn là gia tộc lớn nhất trong các thế lực ở Dũng Thành”.

“Chị Mai, chị gây thù gì với Liễu Kim Sinh thế?”, Lý Dục Thần hỏi.

Mã Sơn than phiền, ném một túi lớn xuống đất.

Đá Phốt phát, quặng sắt, mica, mã não, than chì…

Bột vàng, đồng thau, chu sa… và hai đồng bạc có niên đại hai mươi năm.

Cuối cùng là một xấp giấy vàng, hai cây bút lông và một bình rượu Hùng Hoàng.