Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 1152




Chương 1152

Một đêm này, toàn bộ nhà họ Liễu như rơi vào trong địa ngục.

Nơi xa nhà nhà đã đốt đèn, thành Uy Viễn ở trong màn đêm chỉ còn lại một cái bóng màu đen.

Chị Mai đứng trên tường thành, Thất Trọng Bảo Hàm trong tay đang tỏa sáng dưới ánh trăng mờ nhạt, nhất là những phù chú kia, lúc sáng lúc tối giống như những vì sao trong đêm.

Hai mươi năm trước, bà ta vì trộm thứ này mà mấy lần chui vào nhà họ Liễu, nhưng đều không thành công. Mà bây giờ, nó lại lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay của bà ta như vậy.

Sông Dũng giống như một con rắn lớn màu đen trườn qua thành phố Dũng trong đêm. Ở điểm cuối của nó là tiếng sóng biển gầm thét.

Đối với thế giới mà nói, hai mươi năm quá ngắn, không đủ để thế sự xoay vần, nhưng đối với con người cũng đã đủ dài, dài đến mức cảnh còn người mất, dài đến mức nhân gian thay đổi.

Chị Mai nhìn Thất Trọng Bảo Hàm trong tay, rất muốn ném nó vào trong dòng nước, để nó cuốn trôi đi theo làn sóng cùng với chuyện cũ.

Thế nhưng những phù chú sáng tắt kì diệu trong ánh trăng kia giống như đang kể ra sự vô tội của bọn chúng với bà ta.

Chị Mai bĩu môi, cuối cùng thở dài một tiếng, thu tay về, nhưng lại có vẻ không biết để vào đâu.

Chị Mai nhìn về phía Lý Dục Thần, chớp đôi mắt sáng như sao, hỏi: “Hình như trên người cậu cất giấu không ít đồ tốt, tôi rất hiếu kì, cậu giấu chúng đi đâu vậy?”

Lý Dục Thần kinh ngạc, nhìn cái hộp vuông trong tay chị Mai, sờ đầu nói: “Ôi chà, tôi lại quên mất, món đồ lớn như thế, chị không tiện cầm đi”.

Chị Mai nói: “Trong ghi chép của Lan Môn chúng tôi, tổ sư gia có một cái túi bách bảo. Mỗi lần tổ sư gia đi ra ngoài đều phải mang theo vật này, đi hết nhà này đến nhà kia, cái gì cũng mất sạch. Nhiều đồ như vậy đều đựng hết trong một cái túi bách bảo nho nhỏ. Nếu tôi cũng có bảo bối như vậy thì tốt rồi”.

“Có phải giống thế này không?”

Lý Dục Thần không biết lấy một cái túi tiền từ đâu ra, có chút giống túi vải nhung đựng đồ trang sức châu báu, chỉ là có màu đen nhánh, không được đẹp lắm.

Đôi mắt của chị Mai sáng lên: “Đây là túi bách bảo ư?”

Cho dù trên người Lý Dục Thần có xảy ra chuyện khiếp sợ cỡ nào thì bà ta cũng đều có thể vui vẻ tiếp nhận.

Dù sao hôm nay còn có thể nhìn thấy cả long hồn, còn có cái gì không thể tưởng tượng được chứ.

Lý Dục Thần cười nói: “Đây đúng là thứ dùng để cất đồ, tạm thời tính là pháp khí đi. Nhưng chúng tôi chỉ gọi nó là cái túi, không có tên dễ nghe như vậy. Chị muốn gọi túi bách bảo cũng được, dù sao tôi cũng định tặng chị”.

Lúc anh xuống núi có mang theo không ít thứ trên người, có rất nhiều pháp khí không gian, một chiếc nhẫn trong đó đã đưa cho Lâm Mộng Đình. Loại túi trữ vật này bọn anh thường xuyên dùng, giống như người bình thường đi siêu thị mua đồ phải dùng túi mua sắm vậy.

Chị Mai rất tò mò nhận lấy, lật qua lật lại xem: “Cái túi nhỏ như vậy thật sự có thể để bảo hạp vào trong sao?”

Lý Dục Thần nói: “Dĩ nhiên không phải là cứ nhét vào luôn, mà phải dùng khẩu quyết tâm pháp, biết một vài pháp thuật nho nhỏ mới được”.

“Nhưng tôi lại không biết”, Chị Mai có chút thất vọng nói: “Tôi chỉ từng luyện võ, chứ chưa được học pháp thuật bao giờ”.

“Tôi sẽ dạy chị!”, Lý Dục Thần cười nói: “Có một người thầy giỏi như tôi ở đây, chị còn sợ cái gì, nhất định sẽ có thể làm trò giỏi”.

Chị Mai khẽ gắt một tiếng, nói: “Cái gì mà thầy giỏi trò hay chứ, cậu được đấy, còn đòi làm trưởng bối, muốn chiếm tiện nghi của tôi đúng không!”