Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 1108




Chương 1108

“Tôi biết rất có hạn, cho nên còn muốn mời Xà lão tiền bối vui lòng chỉ bảo cho”.

“Lão tiền bối? Tôi già như vậy sao?”

Lý Dục Thần sững sờ, không biết vì sao Xà Bích Thanh lại nói như vậy. Đúng là bà ta đã rất cao tuổi rồi, theo bối phận trong võ lâm, gọi một tiếng lão tiền bối cũng không gì là không thể.

Trông thấy Lý Dục Thần sững sờ, Xà Bích Thanh bỗng nhiên nở nụ cười: “Tôi và mẹ cậu gọi nhau là chị em, cậu nên gọi tôi một tiếng dì mới đúng”.

Lý Dục Thần vừa mừng vừa sợ, vội vàng nói: “Hóa ra là dì Xà! Tôi… Mẹ tôi…”

Anh có quá nhiều chuyện muốn biết, đột nhiên không biết nên hỏi từ đâu.

Xà Bích Thanh nói: “Cậu không cần phải gấp, tôi biết cậu muốn hỏi cái gì, liên quan tới mẹ cậu, liên quan tới nhà họ Lý, tôi biết chuyện gì, tôi đều sẽ nói cho cậu hết”.

Lý Dục Thần không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nghe, chờ đợi Xà Bích Thanh nói ra.

Xà Bích Thanh nâng chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, ánh mắt có vẻ hơi trống rỗng, giống như xuyên thấu qua hư không thấy được quá khứ xa xôi.

“Tôi là người nhà họ Xà ở làng Mèo Điền Nam, mẹ cậu là người nhà họ Cung. Mặc dù nhà họ Cung không phải người Mèo chính tông, nhưng ở làng Mèo chúng tôi cũng rất có uy vọng. Tôi lớn tuổi hơn mẹ cậu, nhưng bối phận lại tương đương nhau, hai nhà Cung Xà cũng có quan hệ rất tốt, chúng tôi thường xuyên qua lại, cho nên bà ấy liền gọi tôi là chị, tôi gọi bà ấy là em”.

“Mẹ cậu là một mỹ nhân nổi tiếng gần xa, danh xưng đệ nhất ở làng Mèo. Người đến nhà họ Cung cầu hôn không ngừng nghỉ, nhưng mắt của mẹ cậu cao hơn đầu, luôn coi thường người khác. Lúc đó, bà ấy thường trốn đến nhà tôi. Mãi sau này, bà ấy gặp được bố của cậu là Lý Vân Hoa, bị phong thái của ông ấy mê hoặc. Bọn họ xem như vừa gặp đã yêu. Nhưng khi bố của cậu đến cầu hôn thì người của nhà họ Cung lại từ chối”.

“Lúc đó, không ai biết thân phận của của bố cậu, bọn họ cho rằng ống ấy chỉ là một người buôn bán có chút tiền. Nhà họ Cung là một gia tộc lớn ở bản địa, từ chối cũng hợp tình hợp lý. Nhưng mẹ của cậu rất cố chấp, bà ấy vẫn luôn bí mật hẹn hò với bố cậu một thời gian rất dài, cho đến khi bị gia chủ của nhà họ Cung phát hiện, nhốt bà ấy lại, không cho bà ấy ra ngoài dù chỉ một bước”.

“Vì vậy cha cậu đã để lộ thân phận thật, cho người chở mấy xe lễ vật đưa đến trong làng, chính thức cầu hôn. Nhưng không ngờ tên tuổi của nhà họ Lý ở thủ đô vẫn không thể khiến nhà họ Cung động lòng, cuối cùng vẫn bị từ chối. Bố của cậu cũng chính là cậu Lý năm đó đã nổi giận ầm ầm, đại náo làng Mèo”.

Nói đến đây, trên mặt Xà Bích Thanh mỉm cười, tựa như nhớ lại chuyện gì đó buồn cười.

“Bố của cậu thật sự là một tay ăn chơi trác táng. Ông ta đã quậy nhà họ Cung đến mức gà bay chó sủa, sau đó lại bị bắt. Làng Mèo của chúng tôi khi đó còn tương đối lạc hậu, không hiểu gì về luật pháp, người Mèo lại giỏi võ, cho nên bố của cậu đã bị đánh gần chết, còn bị nhốt vào phòng củi và bị bỏ đói mấy bữa. Đây là bọn họ còn vì thân phận của ông ấy, nếu đổi thành người khác thì có lẽ đã bị đánh chết”.

“Lúc ấy, chúng tôi đã cảm thấy rất kỳ quái. Tại sao cậu chủ nhà họ Lý ở thủ đô đến Điền Nam mà xung quanh lại không có vệ sĩ nào đi theo? Sau này tôi mới biết là do ông ấy không mang theo. Ông ấy là quỷ mà, ông ấy cố tình để bị bắt. Ông ấy biết mẹ cậu sẽ không nỡ nhìn ông ấy chịu khổ, nhất định sẽ tới cứu người. Chờ đến lúc mẹ cậu đến cứu người thì ông ấy đã sớm sắp xếp người ở bên ngoài, không những bỏ trốn mà còn dẫn mẹ cậu về thủ đô nữa”.

“Người nhà họ Cung đuổi theo. Nhưng khi đến thủ đô thì đó là thế giới của bố cậu, hơn nữa mẹ cậu lại cam tâm tình nguyện ở lại nhà họ Lý, không chịu trở về Điền Nam, người của nhà họ Cung đành phải thừa nhận mối hôn sự này. Nhưng không ngờ lại hứng chịu tai họa diệt môn”.

Lý Dục Thần nghe vậy thì cảm thấy sửng sốt.

“Dì Xà, ý của dì là nhà họ Cung cũng….”

Xà Bích Thanh gật đầu, nói: “Giống như nhà họ Lý, nhà họ Cung cũng biến mất chỉ trong một đêm. Nhà họ Lý rễ sâu lá tốt, lão gia chủ của nhà họ Lý thủ đoạn lợi hại, còn để lại duy nhất một người chính là cậu. Nhưng nhà họ Cung thì thật sự không một người nào may mắn thoát khỏi. Bởi vì nhà họ Cung vẫn luôn ở trong làng Mèo, rất ít giao tiếp với người bên ngoài. Những người của nhà họ Cung, tôi hầu như đều quen biết”.