“Hừ! Lượng thuốc mà tôi đưa cho cô đủ để hạ độc chết toàn bộ nhà họ Lý, cô đã dùng bao nhiêu? Tôi tốn rất nhiều công sức mới chế ra được loại thuốc. độc không màu, không vị, ngay cả ngân châm cũng không thể phát hiện ra này, cô lại dám lãng phí chúng! Vinh khoái đao và Vương tay thép đều là cao thủ trong số các cao thủ, suýt chút nữa thì cô đã làm hỏng chuyện lớn của tôi rồi! Còn cả tên quản gia và bảo vệ kia nữa, cô dám tự ý chỉ bỏ thuốc mê mà không hạ độc bọn họI”
“Bọn họ... Bọn họ từng giúp đỡ tôi, có ơn với tôi! Hơn nữa, thuốc mê là đã đủ để bọn họ hôn mê rồi. Ông Tôn, mục tiêu của ông là mợ Lý, tôi đã làm cho ông rồi!"
“Nếu chỉ cần bắt người phụ nữ này thì tội gì tôi phải tốn công sai cô đi hạ độc làm gì? Tôi muốn cả nhà họ Lý đều phải chết!”
Ngũ Ngọc Xuân sợ rùng mình: “Ông Tôn, xin ông tha cho Lý A Tứ, anh ấy chỉ là bảo vệ, không biết gì hết”.
“Haha, mình còn chưa lo xong đã vội nghĩ tới người tình rồi!”, Tôn Trường Hải cười lạnh lùng, vươn cánh tay còn sót lại ra, nâng cằm của Ngũ Ngọc Xuân lên: “Mặc dù cô không bằng ả trong phòng nhưng cũng coi như xinh xắn”.
Nói rồi, bàn tay của ông ta vuốt dọc theo cổ xuống bên dưới.
Toàn thân Ngũ Ngọc Xuân run rẩy nhưng cô ta không dám phản kháng. Bố mẹ, người thân của cô ta đều đang trong tay Tôn Trường Hải.
Bàn tay của Tôn Trường Hải chợt dừng lại, ông ta cúi đầu nhìn mình, nhớ lại chuyện ở Yến Bắc Viên hôm đó.
“Nếu không phải tại Vinh khoái đao và Vương tay sắt tiêu diệt linh xà của tôi, hủy hoại đạo căn của tôi thì hôm nay tôi sẽ cho cô nếm thử mùi vị khoái lạc bị trường xà khoan thành động!”
Ánh mắt ông ta lóe lên nỗi căm hận, gân xanh trên mặt nổi gồ lên, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi muốn tất cả bọn họ đều phải chết! Tất cả đều phải chết!”
Tôn Trường Hải bóp cổ Ngũ Ngọc Xuân: “Chính cô! Chính cô đã phá hỏng kế hoạch của tôi! Cô đã tha cho bọn họ!”
Ngũ Ngọc Xuân bị siết cổ, mặt tím tái, mắt trợn ngược, cô ta cầu xin ông ta: “Ông Tôn, ông cứ giết tôi đi nhưng xin ông hãy thả người nhà của tôi raI”
št cô ư?”, Tôn Trường Hải cười to: “Hahahaha, làm gì có chuyện đơn giản thế! Tôi muốn từ từ tra tấn cô, khiến cô sống không bằng chết! Còn người nhà cô, bố cô, mẹ cô, em trai cô, bọn họ rồi cũng sẽ chết hết, tôi sẽ vứt bọn họ trên cánh đồng hoang ở Mạc Bắc, để đàn sói gặm sạch xương cốt của bọn họ! Hahahaha...”
Ngũ Ngọc Xuân sợ hãi, mặt cắt không còn một giọt máu, chỉ còn biết ra sức cầu xin.
“Trường Hải!" Người đàn ông ở trong nhà đi ra ngoài. Tôn Trường Hải lập tức cung kính gọi một tiếng: “Sư phụ!”
Người đàn ông này rất lùn, còn lùn hơn cả Ngũ Ngọc Xuân, thân hình gầy gò, mặt đầy nếp nhăn, tựa như vết nứt trên mặt đất bị khô hạn.
Trông ông ta giống như một bộ xác ướp đã bị rút khô nước, chỉ còn lại cặp mắt xanh thẳm tựa như hồ nước trên cánh đồng băng, lóe lên thứ ánh sáng lạ lùng dưới ánh mặt trời.
“Tôi muốn đưa người phụ nữ này đi”, người đàn ông nói.
“Sư phụ, người phụ nữ này là con hiến tặng cho người, con xin thề, con chưa từng chạm vào cô ta. Nếu như người cần thì con sẽ hiến tặng cả cô ả này cho. người!”
Tôn Trường Hải đẩy Ngũ Ngọc Xuân về phía trước.
“Con cho rằng Lữ Hiển ta là hạng háo sắc hay sao?”, đôi mắt sắc như dao của người đàn ông già nua nhìn về phía Tôn Trường Hải.
“Sư phụ!”, Tôn Trường Hải giật mình, cúi đầu: “Con sai rồi”.
“Từ trước tới nay, con chưa từng đúng”, Lữ Hiển thôi không nhìn nữa: “Từ nhỏ con đã cực kỳ thông minh nhưng cũng chính vì quá thông minh nên con không lĩnh ngộ được chân lý của Tát Mãn, càng không thể được Chân Thần chiếu cố!”
“Vâng”, Tôn Trường Hải chấp nhận lời phê bình, tuy tỏ vẻ hổ thẹn nhưng trong lòng lại không phục.
“Ta phải đi đây, ta sẽ đưa người phụ nữ trong phòng theo”, Lữ Hiển nói.
Tôn Trường Hải sững sờ, giật mình hỏi: “Sư phụ không giúp con báo thù ư?” “Báo thù? Nếu không phải vì đồ của nhà họ Lý thì ta đâu buồn tới nơi này. Con và Tần Thụ Nghĩa mất nhiều thời gian như vậy vẫn không giải quyết được, ta
rất thất vọng. Có điều bây giờ có chuyện quan trọng hơn chuyện đó”.
“Chuyện quan trọng hơn ư?”, Tôn Trường Hải ngơ ngác.
“Ở trên thảo nguyên, ta nghe thấy tiếng thần kêu gọi, nữ thần Ô Mộc Thiếp của chúng ta sẽ tỉnh lại. Ta đã chuẩn bị xong nghỉ thức tế trời ở Mạc Bắc, chỉ còn thiếu tế phẩm để hiến tặng”.
“Tế phẩm gì ạ?”
“Một sinh mệnh có thể giao tiếp được với thần”, Lữ Hiển nói: “Vốn dĩta muốn tìm Lý Dục Thần, nhưng hiện tại ta phát hiện ra trong người cô gái này cũng có
dòng máu có thể khiến thần thức tỉnh. Ta muốn dùng máu của cô ta để tế trời, dùng linh hồn của cô ta để đánh thức nữ thần Ô Mộc Thiếp vĩ đại của chúng ta”.
Tôn Trường Hải hiểu rõ rằng nếu không được sư phụ giúp đỡ thì ông ta hoàn †oàn không thể báo thù thành công.
Ông ta quỳ mọp xuống: “Con, con đi với người!” Lữ Hiển gật đầu, bỗng nhiên nói với đống đá lộn xộn bên cạnh: “Ra đây đi”.
Một luồng khói vàng bốc lên từ đống đá, hóa thành hình người mặc quan phục cổ đại, đội chiếc mũ giữ ấm, cầm cây phất trần trong tay. Mặt người này bóng lưỡng như bôi sáp, trông giống như pho tượng thần thổ địa trong ngôi miếu kia chuồn ra đây .
“Khụ khu... Chuyện là, để tôi tự giới thiệu một chút, tôi là thần thổ địa ở đây, ông lừa bán phụ nữ trên địa bàn của tôi, vi phạm điều lệ quản lý thành hoàng, giờ tôi sế phạt ông hai ngàn, tạm giữ hành chính mười lăm ngày”.