Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 804




 

 Trong phòng khách. 

 Dương Duyệt thấy Triệu Tứ Hải bước ra từ phòng làm việc của Lâm Hàn thì cũng sửng sốt, cô ta chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của Triệu Tứ Hải, tưởng rằng anh ta đã phải chịu rất nhiều uất ức nên lập tức nổi đoá. 

 “Dương Lệ, rốt cuộc cô và Lâm Hàn có ý gì? Lần trước ở công ty không giúp, hại Triệu Tứ Hải thành ra như thế này, bây giờ cũng không chịu giúp còn cười nhạo, bắt nạt anh ấy à?”, Dương Duyệt hét lên với Dương Lệ. 

 Dương Lệ cũng hơi ngẩn người, cô biết tính Lâm Hàn, cho dù không giúp Triệu Tứ Hải thì anh cũng sẽ không cố ý cười nhạo hay bắt nạt anh ta, dù sao Lâm Hàn cũng không phải loại người đó. 

 Triệu Tứ Hải thấy vậy thì hơi hoảng, vội vàng bước tới kéo Dương Duyệt và Dương Cảnh Đào lại. 

 “Mọi người đừng hiểu lầm, chỉ là con hơi kích động thôi, mau đi với con đi, con có tin tốt muốn nói cho mọi người”, Triệu Tứ Hải lúc này đã nở nụ cười, hiển nhiên là vì chuyện gì đó cực kỳ kích động. 

 Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt nghe vậy thì sửng sốt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Triệu Tứ Hải thì cũng biết mình đã hiểu nhầm, dường như là có chuyện tốt. 

 “Dương Lệ, không còn sớm nữa, chúng anh về trước đây, xin lỗi em chuyện tối nay nhé, anh thay mặt họ xin lỗi em”, Triệu Tứ Hải nói rồi kéo Dương Duyệt và Dương Cảnh Đào rời đi. 

 Dương Lệ thấy vậy thì đoán đại khái được chuyện gì vừa xảy ra, có vẻ Lâm Hàn đã giúp Triệu Tứ Hải, và anh ta cũng chỉ là kích động quá mà thôi. 

 Dương Lệ cũng không quan tâm lắm, cô khẽ gật đầu, tiễn mấy người đi. 

 Mà Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt dù vẫn chưa biết cụ thể chuyện gì đã xảy ra, nhưng cũng biết chắc mình đã hiểu lầm Dương Lệ và Lâm Hàn, vì thế theo Triệu Tứ Hải rời đi. 

 Không lâu sau, ba người Triệu Tứ Hải đã lên xe, rời khỏi biệt thự núi Vân Mộng của Lâm Hàn. 

 Chiếc xe chạy chầm chậm trên đường cao tốc. 

 Lúc này Dương Duyệt cũng không nhịn được nữa mà vội hỏi: “Ông xã, vừa nãy ở phòng làm việc của Lâm Hàn đã xảy ra chuyện gì vậy? Lâm Hàn đã làm gì anh?” 

 Lúc này Dương Cảnh Đào cũng nói: “Tứ Hải à, con đừng sợ, nếu Lâm Hàn bắt nạt con thì con cứ nói, bố nhất định sẽ giúp con lấy lại công bằng, dù sao Dương Lệ cũng là con gái bố”. 

 Triệu Tứ Hải đang lái xe lại tỏ ra bất lực thở dài: “Con không tiện nói cụ thể cho mọi người, dù sao chắc chắn là chuyện tốt. Mọi người nhớ, sau này nhất định phải đối xử với Lâm Hàn và Dương Lệ tử tế chút”. 


 Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt đều rất nghi hoặc, không hiểu chuyện gì xảy ra, điều gì đã khiến Triệu Tứ Hải thay đổi như vậy? 

 Dường như từ sau lần Triệu Tứ Hải bị quỹ đầu tư Nhân Phàm cho nghỉ việc, thái độ của anh ta với Dương Lệ và Lâm Hàn đã thay đổi rất nhiều, không giống như Triệu Tứ Hải trước đó. 

 Sau đó Dương Duyệt và Dương Cảnh Đào cũng hỏi Triệu Tứ Hải, nhưng anh ta miệng kín như bưng, hai người họ không hỏi được gì. 

 Nhưng xem ra đúng là chuyện tốt nên hai người an tâm hơn, mặc dù nghi hoặc nhưng cũng không lo lắng. 

 Cùng lúc đó, Lâm Hàn cũng nói cho Dương Lệ chuyện vừa xảy ra. 

 Sau khi Dương Lệ biết thì gật nhẹ đầu: “Dù sao cũng là anh rể em, đúng là cũng nên giúp, cho anh ấy một cơ hội. Hy vọng lần này Tứ Hải có thể nắm bắt cơ hội, trau dồi khả năng của bản thân”. 

 Lâm Hàn khẽ gật đầu, nếu Triệu Tứ Hải có thể trau dồi khả năng, thật sự làm được việc thì đãi ngộ chắc chắn không ít. 

 Các công ty bất động sản hiện nay đang trên đà phát triển, là khoảng thời gian kiếm được khá nhiều, làm được chút việc cũng có thể nhận được thù lao hậu hĩnh, huống chi còn có quan hệ với Lâm Hàn, lợi ích Triệu Tứ Hải nhận được chắc chắn sẽ không ít, thậm chí còn có thể nhận được nhiều hơn. 

 Sau đó Lâm Hàn cũng liên lạc với Phùng Thạch, nói cho ông ta chuyện của Triệu Tứ Hải, bảo ông ta nhận Triệu Tứ Hải về huấn luyện, cho anh ta một cơ hội, để ý đến anh ta, nhưng không được trực tiếp cho anh ta lợi ích, phải làm được việc gì đó mới được giúp. 

 Mặc dù Phùng Thạch rất ngạc nhiên khi Lâm Hàn vẫn đồng ý giúp đỡ Triệu Tứ Hải, nhưng cũng không nói gì nhiều mà đồng ý ngay. 

 Lâm Hàn lại tìm hiểu tình hình công ty bất động sản gần đây, biết mọi thứ vẫn đang phát triển tốt và không gặp phải vấn đề gì lớn, Lâm Hàn cũng thả lỏng, kết thúc cuộc gọi, yên tâm giao Triệu Tứ Hải cho Phùng Thạch. 

 Sau khi sắp xếp xong xuôi chuyện của Triệu Tứ Hải, Lâm Hàn dành thời gian cho Dương Lệ. Dù sao hai ngày nữa quỹ đầu tư Nhân Phàm và vùng Bắc Đông sẽ bắt đầu hợp tác lại, đến khi đó Dương Lệ sẽ lại bận rộn, vậy nên hai người rất trân trọng thời gian có thể ở bên nhau. 

 Mãi đến đêm khuya, hai người mới dần chìm vào giấc ngủ. 

 Ngày hôm sau, khi mặt trời đã lên cao. 

 Sau khi trải qua chuyện tối qua, Lâm Hàn và Dương Lệ đều mệt mỏi nghỉ ngơi, nhất là Dương Lệ, tố chất cơ thể cô không bằng Lâm Hàn nên lại càng mệt hơn. 

 Lúc này có người nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó giọng dì Hà vọng lại: “Cậu Lâm, cô Lâm, ngoài kia có một cô gái tới nói rằng muốn tìm cô chủ, nói là bạn cô chủ, tên là Chu Nhã Thiến”. 

 Lâm Hàn nghe vậy thì hơi ngạc nhiên. Chu Nhã Thiến là cấp trên cũ của Dương Lệ trước khi cô đến quỹ đầu tư Nhân Phàm, sau này trải qua một số chuyện và một số khúc mắc thì anh nhớ hai người họ đã có một khoảng thời gian dài không liên lạc. 

 Không ngờ hôm nay Chu Nhã Thiến lại chủ động tìm đến cửa. 

 Lâm Hàn nhìn Dương Lệ vẫn đang ngủ say bên cạnh, đương nhiên anh không muốn vì chút chuyện nhỏ này mà quấy rầy cô. 

 Lâm Hàn nhẹ nhàng đứng dậy mặc quần áo rồi ra khỏi phòng. 


 Giọng điệu Chu Nhã Thiến nói chuyện với Lâm Hàn không tốt lắm, Lâm Hàn cũng không biết là do ảo giác hay gì, mặc dù trước đây thái độ của cô ta với anh không tốt, dù sao cô ta cũng rất coi thường anh, nhưng hình như bây giờ thái độ của cô ta với anh lại càng tệ hơn. 

 Lâm Hàn không hiểu chuyện gì, đã lâu không gặp, anh cũng không hề đắc tội cô ta mà! 

 “Dương Lệ ở nhà nhưng đang nghỉ ngơi, cô vào trước đi, có chuyện gì thì nói với tôi, khi nào Dương Lệ dậy thì gặp cô sau”, Lâm Hàn nói rồi mở cổng sân ra. 

 Chu Nhã Thiến đi thẳng vào, không hề khách sáo, nghe Lâm Hàn nói thế cô ta lại có chút khinh thường bảo: “Tôi tìm Dương Lệ có việc chứ không phải tìm anh, đám đàn ông thối các anh chẳng có ai tử tế, tôi có thể trao đổi được gì với anh chứ?”