Vùng ngoại ô thành phố bên ngoài cổng phía Tây của thành phố Phụng Thiên.
Đi đầu là ba chiếc xe lái với tốc độ cao của nhóm Tạ Kiến An, phía sau là một lượng lớn xe cảnh sát đuổi theo.
Phía sau đó nữa lại là hai chiếc xe của mấy người La Văn.
Cuối cùng là đoàn xe của nhóm Lâm Hàn.
Mặc dù Lâm Hàn biết rõ những cảnh sát này nhất định sẽ đuổi theo Tạ Kiến An, nhưng dù có đuổi kịp thì cũng không thể bắt được hết, rất có thể sẽ tạo cho Tạ Kiến An cơ hội chạy thoát.
Dù sao những cảnh sát này chỉ là người bình thường, còn nhóm Tạ Kiến An lại là cao thủ bậc nhất.
Vì vậy, muốn bắt hết bọn chúng thì chắc chắn phải có cao thủ nhà họ Lâm bên phía Lâm Hàn ra tay.
Tuy nhiên cảnh sát đuổi theo cũng không phải vô ích, ít nhất có thể chỉ đường cho nhóm Lâm Hàn, tạo một chút cản trở cho nhóm Tạ Kiến An, như vậy cũng tiện cho mấy người Lâm Hàn hơn.
Vùng ngoại ô Bắc Đông vốn là khu vực đồi núi, hơi trống trải, mấy đoàn xe chạy nhanh trong đêm.
Tạ Kiến An nhìn thấy phía sau có rất nhiều xe của cảnh sát thì hơi ngạc nhiên.
Nhìn tình hình của nhóm cảnh sát lúc sáng là Tạ Kiến An biết lần này họ tới thật, chắc sẽ không dễ dàng bỏ qua cho chúng.
Đó là lý do tại sao Tạ Kiến An chọn thời gian nửa đêm, ông ta muốn nhân lúc cảnh sát lơi là cảnh giác, khi ấy sẽ có nhiều cơ hội để trốn thoát thành công hơn.
Nhưng Tạ Kiến An không ngờ những nhân viên cảnh sát này lại không hề lơi là cảnh giác, ngược lại còn như bị hất máu gà, liều mạng đuổi theo như thế.
Tạ Kiến An có thể thấy rõ ràng những cảnh sát này vì muốn đuổi kịp được mình mà thậm chí còn không màng nguy hiểm, ông ta đã thấy có vài chiếc xe bị lật, tổn thất không nhỏ.
“Con mẹ nó, sao đám cảnh sát này như phát điên thế? Tôi đã động vào họ chưa?”, Tạ Kiến An không kìm được chửi bới.
Mà tên đàn em của Tạ Kiến An đang lái xe cũng liều mạng tăng tốc, nếu bị người phía sau bắt được thì chúng chết chắc.
Sau đoàn xe của cảnh sát, nhóm La Văn và Lâm Hàn cũng đang đuổi theo rất sát.
Chẳng bao lâu, vì số lượng xe cảnh sát nhiều, lại truy đổi ráo riết nên dưới sự vây quét, họ đã đuổi kịp nhóm người Tạ Kiến An.
Tạ Kiến An thấy vậy thì thầm mắng một câu xui xẻo, nhưng ông ta lại vô cùng bất lực, đành phải hạ lệnh cho toàn bộ người của mình xuống xe, phân ra chạy trốn.
Mặc dù bên phía cảnh sát đông người nhưng chỉ là người bình thường, đấu một mình thì họ không phải đối thủ của chúng, vậy nên chia ra chạy trốn mới có cơ hội thoát thân.
Đồng thời, Tạ Kiến An cũng xuống xe cùng người của mình, nhưng không đi cùng họ mà trốn ngay, tìm cơ hội khác để rời đi.
Nếu tiếp tục lái xe của mình thì chắc chắn không thể đi được, Tạ Kiến An quyết định chờ tới lúc đàn em của mình đánh nhau với cảnh sát rồi tìm cơ hội cướp xe của đối phương rời đi, như vậy cơ hội bỏ trốn mới lớn hơn.
Nhưng như vậy thì những thân tín của Tạ Kiến An cũng gần như bị ông ta bán đứng, chắc không ai có thể trốn thoát thành công.
Tạ Kiến An hơi đau lòng, họ đều là cao thủ bậc nhất, còn là thân tín của ông ta, là những người đáng tin cậy nhất nhưng bây giờ lại phải ở lại đây.
Nhưng Tạ Kiến An không còn cách nào khác, những cao thủ này dù đáng quý hơn nữa chắc chắn cũng không quý bằng tính mạng của mình.
Ngay sau đó, những xe bao vây của đoàn cảnh sát dừng lại, họ lần lượt xuống xe rồi bao vây bọn chúng.
Đàn em của Tạ Kiến An nhanh chóng giao đấu cùng với các cảnh sát này.
Tuy các cảnh sát rất đông nhưng cũng không tiện xông lên hết, dù sao nơi này rộng lớn, mấy tên đàn em của Tạ Kiến An thân thủ tốt nên có thể gắng gượng được một lúc.
Còn Tạ Kiến An đã nhắm vào chiếc xe cảnh sát gần nhất, ông ta từ từ lại gần, để không bị những người còn lại phát hiện ra, thậm chí ông ta còn chui xuống gầm xe rồi bò tới, cực kỳ chật vật.
“Lâm Hàn, đều do mày khiến tao thế này, tao ghim mày rồi đấy!”, Tạ Kiến An rất hận.
Nếu không vì Lâm Hàn, Tạ Kiến An tin chắc chắn bây giờ mình đã thành công trở thành đại bàng núi vùng Bắc Đông.
Mà bây giờ vì Lâm Hàn ngăn cản, Tạ Kiến An không chỉ không trở thành đại bàng núi vùng Bắc Đông mà thậm chí còn mất tất cả những thứ thuộc về mình, ngay cả những thuộc hạ cuối cùng của ông ta cũng không còn.
Tuy nhiên dù trong lòng có hận hơn nữa thì bây giờ Tạ Kiến An cũng không có cách nào khác, chỉ có thể bò qua đó càng nhanh càng tốt, nếu chậm trễ thì ông ta sẽ không còn cơ hội chạy thoát.
Cuối cùng Tạ Kiến An cũng bò lên được một chiếc xe cảnh sát và trốn trong đó, nhưng không dám rời đi ngay, dù sao như vậy quá thu hút sự chú ý.
Một lúc sau mấy tên đàn em của Tạ Kiến An đã bị khống chế.
Dù thân thủ của họ có tốt hơn nữa, một người đấu mười người thì cũng không thể đối phó được với bao nhiêu cảnh sát thế này.
Lúc này, La Văn và nhóm Lâm Hàn cũng đã lần lượt tới nơi.
Thấy cảnh sát đã thành công bắt được người của Tạ Kiến An, La Văn có chút kích động, cuối cùng cũng bắt được bọn chúng.
Lâm Hàn cũng đã tới nơi, anh xuống xe.
La Văn nhìn Lâm Hàn với vẻ hơi kích động, trong lòng cực kỳ biết ơn Lâm Hàn, anh ta biết rõ nếu không có Lâm Hàn thì e là lúc này Tạ Kiến An đã thành công chạy thoát rồi.
Nhưng lúc này hiển nhiên La Văn cũng không tiện nói để tránh bại lộ thân phận Lâm Hàn, mặc dù đến giờ La Văn vẫn chưa biết rõ thân phận của Lâm Hàn và cũng chưa rõ anh có thực lực đáng sợ ra sao.
Nhưng rất rõ ràng, ông trùm thế lực Vùng Xám của Hoa Đông không thể nào có thực lực mạnh thế này.
“Lên xem đã đủ người chưa, không được để thiếu bất kỳ ai”, Lâm Hàn nói.
Dù sao Lâm Hàn cũng không quen đám người của Tạ Kiến An, vẫn nên để La Văn đến xem thì hơn.
La Văn gật đầu bước lên kiểm tra.
Lâm Hàn nghe vậy sắc mặt hơi thay đổi, nhưng cũng không quá hoảng loạn.
Chỉ có hai tình huống, một là Tạ Kiến An vẫn đang ở trong thành phố Phụng Thiên, nếu là vậy thì không cần phải vội, Lâm Hàn có sự giúp đỡ của nhà họ Lâm đương nhiên sẽ có cách.
Tình huống thứ hai đương nhiên là Tạ Kiến An đang trốn ở đây, dù sao vừa nãy có rất nhiều cảnh sát đuổi theo, nếu Tạ Kiến An và thuộc hạ chia nhau ra chạy thì không thể tránh được bao nhiêu con mắt thế này.
“Lập tức phong toả toàn bộ nơi này, không ai được phép rời đi!”, Lâm Hàn đột nhiên ra lệnh.