Trong đại sảnh.
Lâm Hàn thấy sắc mặt La Văn hết sức khó coi thì trong lòng biết anh ta đang lo lắng, thực tế anh cũng lo lắng không thôi.
Ban nãy, Trương Thiên Sơn qua đời, đám người Lâm Hàn đều chìm trong đau buồn, một lòng nhào vào trên người ông ta nên quên mất đi bắt Tạ Kiến An, báo thù cho Trương Thiên Sơn.
"Cậu Lâm, Tạ Kiến An rất quen thuộc trang viên này, e rằng khó mà bắt được ông ta. Chưa biết chừng giờ ông ta đã men theo con đường hầm nào đó rời khỏi đây rồi", La Văn lo lắng nói với Lâm Hàn.
Nhưng vừa nói xong, La Văn cũng hơi bất lực. Dù sao nơi này cũng là Bắc Đông, không phải địa bàn của Lâm Hàn, muốn bắt được Tạ Kiến An, e rằng Lâm Hàn có lòng mà lại không có sức.
Lâm Hàn cũng hơi lo, nói: "Tôi không biết Tạ Kiến An đã rời khỏi trang viên này hay chưa, nhưng chắc chắn chưa ra khỏi thành phố đâu. Ông ta đừng hòng rời khỏi thành phố Phụng Thiên".
"Đừng hòng rời khỏi thành phố Phụng Thiên?", La Văn nghe vậy kinh ngạc nhìn Lâm Hàn, không hiểu anh có ý gì.
Thành phố Phụng Thiên trực thuộc tỉnh Bắc Động, ngoài Trương Thiên ra thì e rằng chỉ có Tạ Kiến An là có mối quan hệ rộng rãi nhất ở đây. Vả lại, đám người Tạ Kiến An chỉ có vài người, nhưng đều là cao thủ hàng đầu, sao Lâm Hàn dám chắc ông ta không thể rời khỏi đây?
Nếu là người khác nói thế, chắc chắn La Văn sẽ không tin, nhưng người này lại là Lâm Hàn, anh ta không khỏi có chút tin tưởng.
Có điều ngay sau đó, La Văn lại cảm thấy không thể nào.
Dù sao, La Văn vốn là đàn em thân tín của Đại bàng núi Trương Thiên Sơn, nên rất rõ tình hình trong thành phố.
Trương Thiên Sơn mà còn sống, tự ông ta mở miệng cũng khó mà phong tỏa được thành phố.
Đừng thấy Trương Thiên Sơn là Đại bàng núi vùng Bắc Đông, là đại ca của toàn bộ thế lực vùng xám nơi đây. Nhưng nếu muốn phong tỏa thành phố, vậy thì sẽ ảnh hưởng rất rộng, với thực lực của Trương Thiên Sơn thì còn lâu mới đủ.
Ngay cả một nhân vật truyền kỳ như Trương Thiên Sơn đều không thể làm được, huống chi là người bình thường?
Giờ Trương Thiên Sơn đã chết, La Văn dám nói sẽ chẳng có ai có thể khiến thành phố phong tỏa vì việc riêng của mình.
Mặc dù nghi ngờ Lâm Hàn, nhưng La Văn cũng không tỏ ra khó chịu hay gì.
Tuy lần này không thể cứu Trương Thiên Sơn, nhưng nhờ có Lâm Hàn giúp mới làm cho kế hoạch của Tạ Kiến An phá sản, khiến giờ ông ta phải chạy trối chết chứ không phải thống trị toàn bộ thế lực vùng xám ở Bắc Đông.
Hơn nữa, La Văn cũng biết Lâm Hàn đã dùng hết toàn bộ lực lượng để đến giải cứu Trương Thiên Sơn. Dù là thế lực bí ẩn kia hay số đông cao thủ cùng thực lực bản thân Lâm Hàn, La Văn tin rằng anh cũng đã dốc hết vốn chứ chẳng nói chơi.
Bởi vậy, thực tế trong lòng La Văn rất biết ơn Lâm Hàn.
Vả lại, La Văn cũng đã hứa với Trương Thiên Sơn là sẽ coi Lâm Hàn là đại ca, trung thành và cống hiến hết mình đi theo anh.
Có điều, giờ chuyện gấp rút trước mắt là bắt được Tạ Kiến An. La Võ và Uông Nghĩa vẫn chưa trở về, nên việc để Lâm Hàn lên làm Đại bàng núi sẽ phải dời lại.
Kế đó, La Văn bèn tự mình dẫn theo một số người đi ra ngoài lùng bắt Tạ Kiến An.
Tuy những người mà Lâm Hàn dẫn tới rất lợi hại, số lượng cũng đông, nhưng dù sao đều từ ngoài đến, nên không rành thành phố Phụng Thiên này bằng Tạ Kiến An.
Vì vậy, La Văn tính tự mình đi đuổi bắt ông ta, suy cho cùng thì anh ta rành nơi này và Tạ Kiến An hơn, khả năng bắt được ông ta cũng cao hơn đám Lâm Hàn.
La Văn cũng không cho rằng Tạ Kiến An còn trong trang viên, qua lâu như vậy rồi mà vẫn không tìm thấy ông ta trong đây thì chắc là Tạ Kiến An đã chạy ra khỏi trang viên rồi.
Sau khi suy đoán những con đường mà Tạ Kiến An có thể sẽ đi, La Văn bèn dẫn người xuất phát rời khỏi trang viên.
Lúc La Văn dẫn người rời khỏi đây, Lâm Hàn cũng mặc kệ anh ta, tiếp tục ra lệnh cho cấp dưới tìm tòi trong trang viên. Song, anh cũng gọi một nửa về chờ lệnh.
Lâm Hàn cũng cảm thấy Tạ Kiến An không còn ở đây, anh cử người đi tìm là để phòng lỡ may ông ta trốn trong trang viên mà thôi.
Còn bảo những cao thủ kia về chờ lệnh là để đợi tin tức ở bên ngoài.
Dù sao, Lâm Hàn cũng biết rất rõ thực lực của nhà họ Lâm. Hơn nữa, bố đã đồng ý với anh thì chắc chắn sẽ làm được.
Tin chắc rằng thành phố Phụng Thiên sẽ nhanh chóng bị phong tỏa. Tuy đám Tạ Kiến An lợi hại đấy, có lẽ bên phía chính phủ không thể ngăn cản được ông ta, nhưng nhất định sẽ phát hiện ra tung tích của Tạ Kiến An.
Mà chỉ cần có tin tức của đám người Tạ Kiến An thì bên Lâm Hàn sẽ lập tức xuất phát và bắt được ông ta.
Giờ chuyện Lâm Hàn và những cao thủ này phải làm là im lặng ngồi chờ tin tức từ bên ngoài, không cần làm gì hết.
Trong lúc La Văn và Lâm Hàn đều tự dựa theo kế hoạch của mình làm việc thì bên kia, các ban ngành phía chính phủ của thành phố Phụng Thiên cũng nhận được thông báo, vội vàng phong tỏa thành phố.
Ngay cả những thành phố xung quanh Phụng Thiên cũng nhận được thông báo chạy đến chi viện, cùng nhau phong tỏa thành phố.
Bởi vì là mệnh lệnh khẩn cấp nên những người trong ngành cũng không dám lơ là và chậm trễ, chỉ trong vòng nửa tiếng từ khi nhận được thông báo đã phong tỏa toàn bộ thành phố.
Phụng Thiên vốn là một thành phố cổ nên vẫn còn một số thành lũy, vì vậy phía chính phủ cũng dễ dàng phong tỏa thành phố hơn.
Dưới sự chung tay của các ban ngành, toàn bộ thành phố đều đã bị đóng kín, không ai có thể ra vào.
Chẳng mấy chốc, các cửa khẩu ra vào thành phố đã bị phong tỏa.
Có một số người dân khó chịu, không biết đã xảy ra chuyện gì, sao chẳng thấy thông báo nào mà lại đột nhiên phong tỏa thành phố.
Nhưng phía chính phủ lại không giải thích gì hết, chỉ nói là có chuyện khẩn cấp cần người dân phối hợp. Nếu dám chống chế sẽ bị xử lý theo tội gây rối trật tự.
"Sao đột nhiên lại kẹt xe?", Tạ Kiến An nhoài người ra khỏi cửa sổ nhìn đằng trước nói, có hàng dài xe đang kẹt cứng ngắc không thể nhúc nhích.
Tạ Kiến An tức thì cảm thấy hơi khó hiểu, không biết đã xảy ra chuyện gì, sao lại đột nhiên kẹt xe nghiêm trọng như thế.
Lúc này, một tên đàn em của Tạ Kiến An đi ra ngoài dò hỏi tin tức cũng quay về, nhỏ giọng báo cáo: "Đại ca, không xong rồi. Tôi nghe bọn họ nói thành phố đột nhiên bị phong tỏa, không thể ra vào!"
"Thành phố đột nhiên bị phong tỏa?", sắc mặt Tạ Kiến An lập tức trở nên kỳ lạ.