Trong cửa hàng mỹ phẩm ở quảng trường Trung Giao.
“Hay là cứ kệ họ đi, lâu lắm chúng ta mới ra ngoài mua sắm một lần, cứ đi tiếp đi”, Lâm Hàn hơi bất lực.
Lâu lắm anh mới có một ngày cùng Dương Lệ hưởng thụ thế giới hai người, cuối cùng buổi sáng thì bị chuyện của Triệu Tứ Hải và Tạ Kiến Bình làm hỏng kế hoạch, bây giờ gần tối hai người mới tiếp tục sống thế giới của hai người.
Nhưng chưa được bao lâu lại bị Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt đến chen ngang, điều này khiến hai người hơi mất hứng.
Rõ ràng trong chuyện này Lâm Hàn và Dương Lệ không làm gì sai, thậm chí họ còn nể mặt Triệu Tứ Hải là anh rể Dương Lệ mà khoan dung.
Nếu không có mối quan hệ này thì bây giờ Triệu Tứ Hải đã đang ở trong tù, chứ không có cơ hội mà về nhà.
Lâm Hàn không ngờ Triệu Tứ Hải không trân trọng cơ hội này mà còn giở trò?
“Thôi chúng ta về đi”, Dương Lệ khẽ lắc đầu: “Dù sao hôm nay chúng ta cũng mệt rồi, về đi, sau này có cơ hội chúng ta lại đi”.
“Được”, Lâm Hàn gật đầu đồng ý.
Cốp xe và hàng ghế phía sau chất đầy những thứ Lâm Hàn và Dương Lệ mua được, sau đó Lâm Hàn lái xe về biệt thự núi Vân Mộng.
Bình thường Dương Lệ cũng không phải người thích mua sắm, cũng không có ham muốn mua đồ mấy.
Đặc biệt là trước kia Lâm Hàn chưa trở thành người thừa kế nhà họ Lâm, khi vẫn chưa có nhiều tiền, Dương Lệ lại càng tiết kiệm hơn.
Mà lần này, cho dù đã vô cùng giàu có nhưng Dương Lệ cũng chỉ muốn mua những thứ cần mua, không thích mua nhiều lãng phí tiền.
Tuy nhiên Lâm Hàn lại không muốn như vậy, dù sao trước đây Dương Lệ đi theo anh cũng đã chịu rất nhiều khổ cực, đương nhiên anh muốn nghĩ cách bù đắp cho cô, vậy nên chỉ cần là thứ phù hợp với cô, gần như anh đều mua hết.
Dù sao anh không thiếu tiền, tiêu cũng chẳng bao nhiêu, anh có thể thoải mái đưa cho Hạ Sương và Dương Khiết mấy trăm triệu tệ thì sao có thể keo kiệt với Dương Lệ được?
Chưa nói đến nhà họ Lâm phía sau, chỉ số tiền Lâm Hàn kiếm ra thôi đã hoàn toàn đủ để hai vợ chồng chi tiêu cả đời, số tiền lớn này hai người tiêu thế nào cũng không hết.
Chẳng bao lâu sau, Lâm Hàn và Dương Lệ đã về đến biệt thự núi Vân Mộng.
Trong biệt thự, Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt đang lo lắng chờ đợi, nghe thấy tiếng xe ô tô ở ngoài thì lập tức đi ra.
“Cuối cùng hai đứa nó cũng về, không ngờ bây giờ mới chịu về, tưởng rằng kéo dài thời gian thì sẽ có ích sao?”, Dương Duyệt bất mãn nói.
Vẻ mặt Dương Cảnh Đào cũng đầy tức giận.
Mà lúc này Lâm Hàn và Dương Lệ đã đỗ xe trong sân xong, đang xách một đống đồ đã mua về.
Dì Hà thấy thế cũng vội vàng chạy lại cầm giúp.
“Cô chủ đừng cầm, cứ giao cho tôi là được rồi”, dì Hà nhanh chóng nhận lấy rồi nói.
Nhưng Dương Lệ không đồng ý, dù sao cũng rất nhiều đồ.
“Không sao, cùng xách là được, như vậy cũng nhanh hơn”, Dương Lệ mỉm cười.
Nhìn thấy dì Hà lấy ra một đống đồ từ trong cốp, Dương Lệ cũng nhớ ra: “À đúng rồi dì Hà, chiếc hộp màu đỏ trong tay dì là sản phẩm dưỡng da tôi mua cho dì, chắc hợp với da dì đó. Tôi tặng dì, dì lớn tuổi rồi cần chú ý chăm sóc da”.
Dì Hà nghe vậy thì hơi ngượng: “Sao cô lại mua cho tôi làm gì? Tôi đâu cần dùng những thứ này”.
Lúc này Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt cũng từ phòng khách đi ra ngoài sân, đúng lúc thấy cảnh này, họ cũng nghe thấy đoạn đối thoại giữa Dương Lệ và dì Hà.
Đột nhiên, sắc mặt Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt trở nên cực kỳ khó coi.
Triệu Tứ Hải bị sa thải, công việc không có, thu nhập không, sự nghiệp gặp khó khăn, kinh tế gia đình Dương Duyệt đã trở thành vấn đề lớn.
Mà Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt còn chưa ăn cơm đã đến đây đợi Lâm Hàn và Dương Lệ.
Nhưng Dương Lệ và Lâm Hàn lại vui vẻ ở ngoài đi dạo phố, đi mua sắm, mua một xe đầy ắp đồ, thậm chí còn mua sản phẩm chăm sóc da cho người giúp việc ở nhà.
Có thể Dương Cảnh Đào không hiểu những thứ này, nhưng Dương Duyệt nhìn thấy những đồ trong tay Dương Lệ, Lâm Hàn, còn có chiếc hộp trên tay dì Hà thì cũng biết gần hết, những thứ đó đều là hàng cao cấp loại một.
Những món đồ hàng hiệu này là thứ mà Dương Duyệt không mua nổi. Trước đây khi công việc Triệu Tứ Hải thuận lợi nhất cũng mua cho Dương Duyệt một trong những thứ đồ cực kỳ rẻ của thương hiệu này, bỏ ra một đống tiền khiến Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt đều xót.
Nhưng bây giờ Dương Lệ và Lâm Hàn lại mua cả một xe đầy đồ, thậm chí còn tặng thứ đắt tiền như vậy cho người giúp việc ở nhà.
Dương Duyệt so sánh Dương Lệ với mình rồi cảm thấy khoảng cách chênh lệch quá lớn, trong lòng càng thêm khó chịu.
“Bố, đây đều là đồ nhãn hiệu quốc tế hạng nhất, hộp rẻ nhất trong số đó cũng đã chục ngàn tệ rồi”, Dương Duyệt nói với Dương Cảnh Đào.
Dương Cảnh Đào nghe vậy thì sửng sốt.
Hộp rẻ nhất trong số đó cũng đã hàng chục ngàn?
Dương Cảnh Đào liếc nhìn một xe đầy ắp đồ, không biết có bao nhiêu thùng hàng lớn nhỏ, cứ cho mỗi thứ chỉ mười ngàn tệ, vậy cả một xe này cũng cả triệu tệ rồi đúng không?
Một lần đi mua sắm hết tiền triệu, còn tặng đồ đắt tiền như thế cho người làm?
Đột nhiên Dương Cảnh Đào cảm tháy Dương Lệ quá lãng phí, mặc dù biết công việc của cô bây giờ đang thuận lợi, lương triệu tệ một năm, nhưng cũng không nên lãng phí như thế.
Đặc biệt là bây giờ nhà Dương Duyệt đang gặp khó khăn, cuộc sống bình thường đã là vấn đề rồi mà Dương Lệ còn phung phí như vậy?
Dương Cảnh Đào tức không có chỗ trút, ông ta không nhịn được nữa bèn bước về phía trước.
Lâm Hàn, Dương Lệ và dì Hà thấy Dương Cảnh Đào giận đùng đùng đi đến thì đều nghi hoặc không biết ông ta định làm gì.
Dương Duyệt ở phía sau nhìn thấy cảnh này cũng xót, những thứ đó đều có giá trên chục ngàn tệ, Dương Cảnh Đào hất một phát đã làm mất vài chục tệ thậm chí là vài trăm tệ!
Dương Lệ cũng sững sờ.
Mặc dù tiền lương hiện tại của Dương Lệ rất cao, nhưng những thứ này cũng vô cùng đắt đó. Đối với Lâm Hàn mà nói, có thể những thứ trăm ngàn tệ này không đáng bao nhiêu tiền, nhưng với Dương Lệ hiện tại mà nói vẫn là cực kỳ đắt, là tiền lương cả tháng của cô, sao cô có thể không xót?
“Bố, bố làm gì vậy? Sao bố lại làm thế?”, Dương Lệ không dám tin nhìn Dương Cảnh Đào, cô không ngờ ông ta lại đột nhiên làm ra hành động điên cuồng thế này.