Bấy giờ, Trương Thiên Sơn cũng không phải đang nghĩ mình cần bảo vệ mạng sống, mà là muôn ngàn lần không được để cho kế hoạch của Tạ Kiến An thành công.
Đến lúc này thì Trương Thiên Sơn đã thấy rõ bộ mặt kinh tởm của Tạ Kiến An.
Vì lợi ích có thể bất chấp mọi thủ đoạn mà không quan tâm đến bất kỳ đạo nghĩa nào.
Loại người này có thể trước mắt sẽ vẫn thuận lợi, nhưng tuyệt đối không thể nào lâu dài, chuyện này Trương Thiên Sơn rõ hơn ai hết.
Nếu giao những thế lực vùng Bắc Đông và đám đàn em của Trương Thiên Sơn cho Tạ Kiến An dẫn dắt, với năng lực của ông ta thì có lẽ sẽ tạo ra thành tựu trong thời gian ngắn, có thể chia sẻ miếng thịt ngon với các thế lực trong vùng xám, nhưng chắc chắn nó sẽ không tồn tại được lâu dài, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện mà thôi.
Trương Thiên Sơn có thể bỏ mặc sống chết của mình, dẫu sao hết thảy cũng do ông ta nhìn lầm mà đi tin tưởng Tạ Kiến An, thế thì có lãnh hậu quả cũng là lẽ thường.
Nhưng, các thế lực khác ở vùng Bắc Đông vô tội, họ chẳng làm gì sai cả, Trương Thiên Sơn không cho phép Tạ Kiến An làm hại đến họ.
Lúc này, Trương Thiên Sơn lại đang bị nhốt, không thể làm được gì, chỉ còn biết thầm cầu khẩn phó mặc cho số trời định đoạt.
Bấy giờ, ngoài phòng khách.
Tạ Kiến An vội vã thưa với Lâm Hàn: "Cậu Lâm, tôi rất xin lỗi về chuyện này, tôi nghĩ trong đó có hiểu lầm gì rồi, tôi tin Tạ Kiến Bình nhất định không cố ý nhằm vào vợ của cậu đâu, chỉ hiểu lầm mà thôi, có thể nó không biết cô ấy là vợ của cậu".
Lâm Hàn khẽ cau mày, anh không quá thích thái độ này của đối phương, có điều vì ông ta là người của Trương Thiên Sơn, Lâm Hàn cũng không đùng đùng nổi giận, anh nói: "Có hiểu lầm hay không tôi sẽ điều tra rõ, nhưng còn về chuyện làm ăn trong vùng xám tôi đã bàn bạc xong với Trương Thiên Sơn rồi, Tạ Kiến Bình kia làm như vậy có phải trái luật không?"
Tạ Kiến An giật bắn người, đang định xuôi theo ý Lâm Hàn để anh không nhận ra có chuyện gì bất thường. Nhưng còn chuyện bên Tạ Kiến Bình, ông ta lại càng không cho phép thất bại, vì nếu thất bại thì sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến kế hoạch bên đây của ông ta, sẽ phải mất rất nhiều thời gian mới có thể lôi kéo được hết các thế lực còn lại của vùng Bắc Đông.
Mà một khi kéo dài thời gian, đám Uông Nghĩa và La Võ có thể sẽ quay về, đến khi đó tình hình lại càng nghiêm trọng hơn.
Mặc dù Tạ Kiến An muốn dàn xếp cho ổn thỏa, cũng đã chuẩn bị vài biện pháp phòng hờ để ứng phó, nhưng dĩ nhiên nếu không bí lắm thì ông ta sẽ không động đến chúng. Nếu thật sự xảy ra, đồng nghĩa với việc Tạ Kiến An phải chia cái bánh vùng Bắc Đông béo bở này với những người kia, mà ông ta thì lại muốn nuốt trọn một mình.
Lúc này, Tạ Kiến An ngẫm nghĩ một hồi thì đành phải nói: "Cậu Lâm, thật ra thì hiện giờ vùng Bắc Đông của chúng tôi đang gặp khó khăn nên cực kỳ thiếu vốn. Vì thế mới phải dùng đến hạ sách này, cậu xem mà châm chước cho chúng tôi với, chỉ mỗi lần này thôi, lần đầu cũng như lần cuối ấy mà, mong cậu để chúng tôi kiếm được nhiều chút, vượt qua cửa ải khó khăn này".
Lâm Hàn nghe thế đôi mày càng nhíu chặt lại, anh rất hiểu tính của Trương Thiên Sơn, nếu thật sự có gặp phiền phức thì ông ta cũng không thất hứa mà vi phạm giao ước với Lâm Hàn, càng sẽ không cho phép thuộc hạ của mình đi làm những chuyện như thế.
Với tính cách của Trương Thiên Sơn, ông ta sẽ tìm cách khác để giải quyết vấn đề tiền bạc, nếu như thật sự bó tay mà chỉ đành dựa vào làm ăn phi pháp mới có thể vượt qua thời điểm khó khăn này, Trương Thiên Sơn cũng tuyệt đối sẽ nói cho Lâm Hàn biết, sẽ không giấu giếm anh.
Mặc dù anh chưa quen biết Trương Thiên Sơn được bao lâu, nhưng Lâm Hàn lại rất hiểu tính tình của ông ta.
"Những chuyện này do Trương Thiên Sơn cho phép mấy người lén lút làm ư?", nét mặt Lâm Hàn có hơi kỳ lạ hỏi.
Tạ Kiến An đi theo Trương Thiên Sơn bao năm trời, đương nhiên cũng biết tính Trương Thiên Sơn thế nào, ông ta vội đáp: "Đâu có, đâu có, Đại bàng núi không có nói như thế. Thật sự là nếu không cùng đường bí lối thì cũng sẽ không gây phiền phức cho cậu, làm bên cậu phải khó xử như vậy. Ông ấy tuyệt đối không cho phép chúng tôi làm thế, chỉ tại thật sự không còn cách nào nữa cả, cũng không thể cứ đứng nhìn như vậy, cho nên chúng tôi mới tự ý lén lút đi làm những chuyện này, thật sự xin lỗi cậu".
Mà thực tế thì đúng là ở miền Bắc của Trương Thiên Sơn cũng khá thiếu thốn về tài chính, trước đó đám người Tạ Kiến An đã từng đề nghị làm mấy thương vụ vùng xám với bên Lâm Hàn, nhằm vượt qua khó khăn trước mắt.
Nhưng lúc đó lại bị Trương Thiên Sơn từ chối quyết liệt, bảo phải nghĩ cách khác, mà với những mối quan hệ quen biết rộng rãi của Trương Thiên Sơn thì không thể nào không có cách được.
Lâm Hàn nghe Tạ Kiến An giải thích xong thì vẫn có chút nghi ngờ, nhưng lúc này anh cũng không nghĩ nhiều, cho rằng vì tình huống ép buộc thôi, nên anh thẳng thắn nói: "Không thể làm ăn phi pháp được, tôi và Trương Thiên Sơn đã nhất trí với nhau rồi, tuyệt đối không thể sửa đổi. Chuyện bên này tôi sẽ giải quyết theo quy tắc của tôi, nếu bên Trương Thiên Sơn thật sự gặp rắc rối gì thì ông bảo Trương Thiên Sơn tự mình liên lạc với tôi. Thiếu bao nhiêu tiền thì tôi cũng cho anh ấy mượn được mà không lấy lời, tôi sẽ giúp anh ấy vượt qua cửa ải khó khăn này, nhưng nếu muốn làm ăn phí pháp thì tôi không bao giờ cho phép!"
Lâm Hàn nói xong liền thẳng tay cúp máy luôn, vẻ mặt anh lúc này cũng đã xấu đi.
Thứ Lâm Hàn không thiếu nhất chính là tiền, chưa cần nhắc đến nhà họ Lâm khổng lồ phía sau anh, trước đó tự anh cũng đã kiếm được 300 tỷ và một cái công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh có giá trị vốn hóa thị trường 100 tỷ ở thành phố Thiên Kinh, tin chắc rằng bấy nhiêu cũng đã đủ giúp Trương Thiên Sơn vượt qua khó khăn rồi.
Nhưng Lâm Hàn sẽ không cho phép làm bất kỳ thương vụ phi pháp nào cả, chuyện này anh đã nói rất rõ với Trương Thiên Sơn từ trước. Đó là vấn đề nguyên tắc, không thể thay đổi được.
Hiện tại không liên lạc được với Trương Thiên Sơn, Lâm Hàn cũng không nắm rõ được nhiều. Dù sao thì anh đã thông báo cho bên đó biết, Lâm Hàn sẽ xử lý Tạ Kiến Bình và đám người đến từ vùng Bắc Đông theo quy tắc của anh, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ.
Tạ Kiến An bên kia thấy Lâm Hàn cúp máy ngang thì có hơi bất lực.
Nhưng buộc phải nắm chắc Trương Thiên Sơn bằng lòng giúp bọn họ gọi, nếu bề ngoài chỉ đồng ý để gạt bọn họ, song Trương Thiên Sơn nói huỵch toẹt ra mọi chuyện bên đây thì sẽ phiền phức to rồi.
Mà để khiến Trương Thiên Sơn thực sự sẵn lòng giúp họ thực hiện cuộc gọi này, thì trước hết phải làm cho ông ta hoảng sợ tột cùng mà bằng lòng thỏa hiệp, đồng thời phải dùng đến một số thủ đoạn tàn nhẫn nhất.
Nghĩ tới đây, Tạ Kiến An chợt cười lạnh.
"Trương Thiên Sơn, mong ông biết điều chút, nếu không thì đừng trách tại sao tôi không khách sáo, tôi có thể tra tấn ông đến muốn sống không được, muốn chết chẳng xong", nói xong, Tạ Kiến An lại bước vào trong phòng khách lần nữa, chỉ cần nhìn vào nụ cười trên khuôn mặt ông ta cũng có thể nói lên sự tàn nhẫn và ghê rợn đến mức nào.