Trong một căn phòng tại nhà hàng Thịnh Thiên của thành phố Phụng Thiên.
Sau khi Lâm Hàn và Tiêu Nhã rời khỏi câu lạc bộ Giang Nam, bèn đi đến nhà hàng năm sao này đặt phòng ăn.
Hai người vừa mới ngồi xuống, tâm sự đôi câu, Lâm Hàn thuận miệng hỏi: "Mấy người ra tay với cô ban nãy là ai thế? Nhìn cách đánh nhau thì không phải người thường, chắc hẳn có thể ra tay với cô tiếp đó".
Tiêu Nhã nghe vậy, do dự liếc nhìn Lâm Hàn, cuối cùng vẫn nói cho anh biết.
Dù sao Tiêu Nhã cũng nhận ra anh không phải người thường, nên chẳng phải giấu giếm làm gì.
"Bọn họ chính là người nhà họ Khương, nhà họ thường hay xích mích với nhà chúng tôi, tranh đấu cực kỳ kịch liệt. Nhất là gần đây, lại càng gay gắt hơn, có lẽ là gai mắt quá rồi nên mới ra tay với tôi".
Tiêu Nhã vừa chậm rãi kể vừa lặng lẽ quan sát Lâm Hàn, thấy vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh, trong lòng càng chắc chắc hơn với suy đoán của mình, Lâm Hàn không phải người thường.
Nhưng Tiêu Nhã cũng không hỏi nhiều, nói tiếp: "Yên tâm đi, sau này tôi sẽ cẩn thận hơn, nhà họ Khương bọn họ có cao thủ, nhà họ Tiêu tôi cũng có vậy. Chỉ cần tôi đề phòng cẩn thận thì đương nhiên họ sẽ không có cơ hội".
Lâm Hàn khẽ gật đầu, mặt mày vẫn bình tĩnh chẳng tỏ vẻ gì.
Tiêu Nhã thấy thế cũng nói sang chuyện khác, hỏi: "À đúng rồi, tôi thấy anh đàn ghi-ta giỏi ghê, trông rất điêu luyện. Bài ‘Moonlight’ kia khiến tôi cảm nhận được một khía cạnh khác, nếu rảnh, anh có thể đàn cho tôi nghe tiếp không?"
"Đương nhiên là được", Lâm Hàn dứt khoát đồng ý.
Sau đó, hai người bèn trò chuyện, nhưng đa số là về ghi-ta.
Tiêu Nhã càng nói càng có thiện cảm với Lâm Hàn hơn.
Cô ấy sinh ra trong nhà họ Tiêu, luôn phải xử lý những công việc trong gia tộc, không có thời gian kết bạn, lúc này, lại vô cùng tò mò về Lâm Hàn, chưa bao giờ muốn chủ động đi làm quen với một người như hiện nay.
Đang nói chuyện thì Tiêu Nhã chợt nhớ ra gì đó, tự dưng cảm thấy bộ dáng đàn ghi-ta vừa nãy của Lâm Hàn nhìn quen quen.
"Sao thế?", Lâm Hàn thấy Tiêu Nhã ngẩn người ở kia như nghĩ tới cái gì, nghi ngờ hỏi. Anh sợ bị Tiêu Nhã nhận ra mình có mục đích mới tới làm quen cô ấy.
Tiêu Nhã lại quan sát Lâm Hàn, dáng người cũng hao hao người nọ, không kiềm nổi hỏi: "Lâm Hàn, không phải anh là anh trai chạy Rolls-Royce trên mạng kia đấy chứ? Sao tôi cứ cảm thấy dáng vẻ đánh đàn của anh rất giống anh ta nhỉ?"
Lâm Hàn sửng sốt, hóa ra là chuyện này, trong lòng lập tức yên tâm lại.
Suy nghĩ một chút, anh dứt khoát thừa nhận luôn.
"Đúng vậy, tôi chính là anh trai chạy Rolls-Royce kia, mong cô Tiêu không nói ra ngoài. Tạm thời, tôi không muốn lộ mặt trên mạng", Lâm Hàn thẳng thắn nói.
Tiêu Nhã nghe thấy vậy, vui vẻ, không ngừng gật đầu nói: "Tất nhiên rồi, anh yên tâm đi, tôi sẽ không nói ra đâu".
Sau khi xác định Lâm Hàn là anh trai chạy Rolls-Royce thì Tiêu Nhã càng có thiện cảm với anh hơn.
Ngay từ đầu, Tiêu Nhã cũng không có ý định tìm hiểu anh trai chạy Rolls-Royce. Lúc đó, cô ấy chẳng mấy quan tâm lắm, dẫu sao cũng chỉ là một chiếc Rolls-Royce mà thôi, với người bình thường thì xịn xò đấy, nhưng với Tiêu Nhã, nó lại rất đỗi bình thường.
Có điều, sau khi tài năng và những việc làm tốt có ích cho xã hội của anh trai chạy Rolls-Royce truyền ra, cô ấy lại bắt đầu càng ngày càng tò mò. Theo trực giác của Tiêu Nhã, cô ấy cảm thấy anh ta là một người rất chín chắn.
"Anh biết không? Anh là thần tượng của tôi đó! Những việc mà anh làm..."
Tiếp theo, hai người lại vui vẻ trò chuyện với nhau. Nói đúng ra là Tiêu Nhã kích động kể ra sự khâm phục và kính nể của mình đối với những việc mà anh trai chạy Rolls-Royce đã làm.
Càng nói chuyện nhiều, Tiêu Nhã càng thích Lâm Hàn hơn, có đôi khi, cô ấy còn thậm chí cảm thấy đây là mối lương duyên trời định của mình.
Hai người gần như là nói chuyện xuyên suốt bữa ăn, mãi đến khi trời tối, cả hai mới ăn xong.
Thấy giờ cũng trễ rồi, Tiêu Nhã có chút lưu luyến, cảm thấy chút thời gian ấy chẳng đủ gì hết, ước gì có thể nói chuyện tiếp với Lâm Hàn lâu hơn nữa.
Còn Lâm Hàn, mặc dù muốn tiếp xúc nhiều với Tiêu Nhã, nhưng cũng biết chừng mực. Anh nhìn đồng hồ rồi nói: "Giờ đã không còn sớm nữa, vẫn nên đi về nghỉ ngơi thôi".
"Ừm", Tiêu Nhã đứng dậy, có hơi không muốn đi, do dự một lúc, rồi như quyết định điều gì, mở miệng hỏi: "Lâm Hàn, mấy ngày kế tiếp anh có chuyện gì cần làm hay bận không?"
"Có chút việc muốn đi thành phố Thiên Kinh, nhưng không gấp, sao vậy?", Lâm Hàn đáp.
"Thành phố Thiên Kinh?", Tiêu Nhã nghe vậy lập tức vui vẻ, lần này cô ấy đến thành phố Phụng Thiên chơi, sau đó sẽ về Thiên Kinh lại.
"Vừa khéo tôi cũng phải về thành phố Thiên Kinh, nếu tiện đường, hay là ta đi cùng nhau đi, rồi đến nhà tôi chơi nhé?", Tiêu Nhã vội vàng ngỏ lời mời.
Lâm Hàn nghe thấy thế mừng thầm trong lòng, bên ngoài lại bình tĩnh, còn tỏ vẻ hơi do dự.
Tiêu Nhã thấy vậy, sốt ruột, sợ Lâm Hàn từ chối, nói tiếp: "Nhà của tôi cũng có chút tiếng nói ở thành phố Thiên Kinh, nếu anh cần làm chuyện gì, có khi bên tôi có thể giúp được đấy".
"Được rồi", Lâm Hàn thở dài, nói: "Nếu cô Tiêu đã mời tôi đến thế mà tôi còn từ chối thì có vẻ không biết điều cho lắm".
"Thật à? Nói rồi đó!", Tiêu Nhã kích động nói.
Sau đó, hai người hẹn nhau sáng mai sẽ đi thành phố Thiên Kinh. Tiêu Nhã lại đưa Lâm Hàn đến một khách sạn nghỉ ngơi, mới lưu luyến rời đi.
Thấy Tiêu Nhã đã đi rồi, Lâm Hàn mới ra khỏi khách sạn, trở về trang viên của Trương Thiên Sơn.
Lúc này, đám Ngô Xuyên vẫn đang đợi anh.
Ngay cả Trương Thiên Sơn cũng đợi anh, lo Lâm Hàn có bị gì không. Tuy nói là đi làm quen với một cô gái, nhưng dù sao người ta cũng là cô chủ lớn của nhà họ Tiêu, nếu không làm tốt khó tránh khỏi sẽ xảy ra chuyện.
Vốn, Trương Thiên Sơn là người đưa ra kế hoạch này, nên ông ta cũng có trách nhiệm.
Thấy Lâm Hàn trở về, đám người Ngô Xuyên vội vàng bước tới đón.
"Anh Hàn, sao giờ anh mới về, làm chúng tôi lo muốn chết", Ngô Xuyên nói.
Trương Thiên Sơn đứng cạnh cũng quan sát Lâm Hàn từ trên xuống dưới, thấy anh vẫn bình thường, cũng đoán được phần nào, nói: "Xem ra chuyến này của cậu Lâm rất thuận lợi".
Lâm Hàn nghe vậy cười gật đầu đáp: "Đúng thế, lần này đúng là rất suôn sẻ, thật sự phải cảm ơn kế hoạch của ông rồi".
"Không dám, chút kế mà thôi, chủ yếu phải xem người làm, nếu là người khác e rằng rất khó thành công, không ngờ cậu Lâm mới có một buổi đã làm được", Trương Thiên Sơn nói, thầm khâm phục anh từ tận đáy lòng. Dù sao, ông ta cũng từng nghe bảo cô chủ lớn Tiêu Nhã của nhà họ Tiêu rất khó gần.
Ngô Xuyên và Nhan Thành nghe hai người nói chuyện mà mặt mày ngơ ngác, chẳng hiểu họ đang nói đến kế hoạch nào.
"Anh Hàn, hai người đang nói gì vậy? Sao tôi nghe không hiểu?", Ngô Xuyên thắc mắc hỏi.
Lâm Hàn cười, nhưng không giải thích, nói: "Thu dọn đi, sáng mai theo tôi đi thành phố Thiên Kinh!"