Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 419




 

 Sau khi ra khỏi biệt thự Đức Hoa, Lâm Hàn tìm Trần Nam trước, nói chuyện Hoàng Liệt cho anh ta biết. 

 Trần Nam lập tức đồng ý đi đến sòng bạc ngầm với Lâm Hàn. 

 11 giờ tối, tại cửa ra đường cao tốc Kim Lăng. 

 Gió lạnh thổi phần phật. 

 Lâm Hàn và Trần Nam sóng vai đứng, chỉ thấy một hàng dài Buick Business khoảng 20 chiếc đang chậm rãi chạy ra từ cửa khẩu đường cao tốc, rồi dừng lại. 

 Lâm Hàn quấn chặt áo khoác, khiến cơ thể ấm hơn một chút, rồi nhìn về chiếc xe đầu tiên. 

 Cửa xe mở ra, một thanh niên để tóc húi cua bước xuống. 

 Người đó chính là Ngô Xuyên! 

 "Anh Hàn!" 

 Ngô Xuyên hô một tiếng, cười hì hì đi đến trước mặt Lâm Hàn. 

 "Tôi đã dẫn hết người của Tôn Hàn Các đến rồi, tổng cộng có 160 người, bọn họ đều là những tay đánh đấm giỏi". 

 Cạch... 

 Cạch... 

 Cửa xe của hơn 20 chiếc Buick Business đằng sau bật mở, một đám đàn ông cao to vạm vỡ bước xuống. 

 "Anh Hàn!" 

 "Anh Hàn!" 

 Bọn họ đồng thanh hô, tiếng hô rung trời. 

 Trên người ai cũng phát ra khí thế lạnh như băng, hiển nhiên đã từng trải qua rất nhiều cuộc chém giết. 

 Có vài người còn lén nhìn Lâm Hàn, thầm giật mình, cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa cái tên "Tôn Hàn Các" của bọn họ. 

 Tôn có nghĩa là kính trọng Lâm Hàn và vâng theo mọi mệnh lệnh mà anh nói. 

 "Ừm". 

 Lâm Hàn gật đầu, bảo: "Đi đến chỗ Vương Vũ trước đi". 

 "Vâng". 

 Tất cả mọi người lên xe. 

 Lúc này, Vương Vũ vẫn đang ở trong sòng bạc ngầm của anh ta. 

 Khoảng 1 tiếng sau, đoàn người đi đến cửa hàng bánh bao Lão Hoàng ở số 43, đường Thiên Dương, khu Tê Hà. 

 Bởi vì đang giữa đêm nên trên đường rất ít người qua lại, nếu là ban ngày thì hơn 20 chiếc xe ngồi toàn những người cao to vạm vỡ đeo kính đen, thế nào cũng sẽ có người báo cảnh sát. 

 "Cậu Lâm". 

 Vương Vũ từ cửa hàng đi ra, có kha khá đàn em theo sau. 

 Anh ta mặc vest, để tóc ngắn, trên gương mặt tròn trịa hiện lên nét nghiêm trọng. 

 Vương Vũ biết, đêm nay Lâm Hàn muốn giải quyết Hoàng Liệt nên có chút căng thẳng. 

 Phải biết rằng, Hoàng Liệt chính là người của Chấp Pháp đường - nhà họ Hoàng, có địa vị cực cao trong Vùng Xám. Ngay cả anh ta cũng không cách nào với tới. 

 Lâm Hàn muốn đối phó Hoàng Liệt, nói thật, theo Vương Vũ thì có chút nằm mơ giữa ban ngày. 

 Nhưng biết làm sao giờ, mạng sống của già trẻ lớn bé trong nhà đều nằm trên tay Lâm Hàn. Chuyện này, dù không muốn cũng phải làm. 

 "Người nhà quan trọng nhất, cùng lắm thì mình chết, chỉ cần vợ con mình vẫn sống khỏe mạnh là được", Vương Vũ thầm nghĩ. 

 "Ừ", Lâm Hàn gật đầu, hỏi: "Dẫn theo đủ người chưa?" 

 "Đã chuẩn bị xong hết rồi, tổng cộng có 30 người, họ đều là những tay đấm giỏi dưới trướng tôi... Những người này là?" 

 Vương Vũ nói xong, thấy một hàng dài Buick Business đậu ở ven đường, sửng sốt hỏi. 

 Người nào người nấy trong xe đều tỏa ra khí thế lạnh lẽo như băng, nhìn sơ thì có hơn trăm người, vả lại vừa trông đã biết không đơn giản rồi. 

 Vương Vũ liếc Lâm Hàn một cái, nghĩ nát óc vẫn không hiểu đối phương đào đâu ra những người này. 

 Hồi trước, Vương Vũ cũng từng chứng kiến người trong Tôn Hàn Các - đàn em của Lâm Hàn rồi. Ai nấy đều cực kỳ giỏi võ, theo anh ta, khoảng ba bốn mươi người đã khá là đông. 

 Nhưng Vương Vũ không ngờ Lâm Hàn lại tìm được nhiều người như vậy. 

 "Bọn họ đều là người của tôi, đối phó Hoàng Liệt, chắc đủ chứ hả", Lâm Hàn nhàn nhạt nói. 

 Vương Vũ im lặng một lúc rồi nói: 

 "Khó mà nói lắm, dù sao Hoàng Liệt đi đâu cũng dẫn theo không ít người của Chấp Pháp đường, vả lại họ đều rất giỏi võ". 

 Vương Vũ liếc nhìn đám người Tôn Hàn Các, lại nói: 

 "Cậu Lâm, trong mắt tôi, cậu muốn đối phó Hoàng Liệt chẳng khác nào là đi chịu chết". 

 "Giờ thấy cậu dẫn những người này tới, tôi cảm thấy, chúng ta có 50% giải quyết được Hoàng Liệt. Bởi vì, gã ta ở ngoài sáng, chúng ta ở trong tối". 

 "50%... Đủ rồi", Lâm Hàn gật đầu: "Chúng ta đi thôi". 

 Tất cả mọi người lên xe. 

 Nơi mà Hoàng Liệt tập hợp mấy ông trùm là quán karaoke Royal No.1 khu Lục Hợp. 

 0 giờ 30 phút sáng, đoàn người dừng lại cách quán karaoke 500m. 

 "Chúng ta xuống xe ở đây đi", Vương Vũ nói: 

 "Với cái tính cách cẩn thận của Hoàng Liệt thì khi tập hợp đám đại ca lại, đương nhiên sẽ sắp xếp người canh gác theo dõi xung quanh để đề phòng có việc xảy ra. Bên ta nhiều người như vậy đi qua, rất có thể sẽ bị phát hiện". 

 Lâm Hàn gật đầu, ý bảo đám Tôn Hàn Các xuống xe đi bộ, tản ra bốn phía. 

 "Royal No.1 này bên ngoài là quán karaoke, nhưng thật ra thang máy đi xuống tầng hầm thứ ba là sòng bạc ngầm, do một đại ca tên Tạ Minh Thiên nắm giữ, và gã cũng là một trong những đàn em thân tín của Hoàng Liệt". 

 "Bảy tám người chúng ta đi vào là được". 

 "Bảy tám người!" 

 Sắc mặt Ngô Xuyên đổi tới đổi lui, nhiêu đó đi vào lỡ mà xảy ra chuyện thì người của mình còn chưa vô kịp đã bị người ta giết chết rồi. 

 "Không sao, bảy tám người cũng được, chúng ta núp ở trong tối, Hoàng Liệt kia không phát hiện ra đâu. Nếu mà xông vào, gã ta đoán chừng đã sớm chạy mất dép". 

 Lâm Hàn bình tĩnh nói, nhưng cơ bắp cả người cũng căng chặt lên, âm thầm quan sát Vương Vũ. 

 Giờ anh lo lắng nhất chính là Vương Vũ, anh ta có khi sẽ thông báo cho Hoàng Liệt trước, rồi chơi chiêu gậy ông đập lưng ông với anh. 

 Đương nhiên, nếu là thế thật thì già trẻ lớn bé cả nhà Vương Vũ cũng chẳng cần sống nữa. 

 "Được!" 

 Ánh mắt Ngô Xuyên lập lòe, gật đầu, chọn ra bốn tinh anh trong Tôn Hàn Các dẫn theo. 

 Vương Vũ đi đầu, sau đó đến Lâm Hàn, Trần Nam, đám Ngô Xuyên theo sau bước về phía cửa quán karaoke Royal No.1. 

 "Anh Vũ!" 

 Hai gã đàn ông cao to đứng ở cửa nhìn thấy Vương Vũ lập tức cúi đầu, kính cẩn chào. 

 "Ừ, ông Hoàng đến chưa?" 

 Vương Vũ gật đầu, tùy tiện hỏi. 

 "Ông Hoàng đã đến, đang ở dưới tầng hầm thứ ba, những ông trùm ở Kim Lăng cũng sắp đến đông đủ hết rồi". 

 Một gã đàn ông vội đáp. 

 Vương Vũ gật đầu, dẫn mọi người vào quán karaoke. 

 Toàn bộ quán được trang trí vô cùng xa hoa lộng lẫy, một đám nhân viên phục vụ đường cong mượt mà quyến rũ đi tới đi lui, tiếng hát hò đinh tai nhức óc vọng ra từ các căn phòng. 

 Vương Vũ quen cửa quen nẻo dẫn mọi người vào thang máy, nhấn tầng hầm số 3. 

 Cùng với tiếng ròng rọc chạy ruỳnh ruỳnh, Lâm Hàn cảm thấy cơ thể chợt nhẹ tênh mấy giây, sau đó đã đến tầng hầm số ba. 

 Cửa thang máy mở ra, có hai gã đàn ông cao to đứng hai bên. 

 Hai gã đó đều đeo khăn bịt mặt, chỉ lộ ra cặp mắt lạnh lẽo như băng. 

 "Soát người mới được vào". 

 Thấy đám người Vương Vũ, một gã lạnh lùng mở miệng nói. 

 Lâm Hàn nhìn hai gã đó, cái cách che mặt của họ giống y như đám ở Trần Công Quán. 

 Bọn họ chắc chắn là người của "Chấp Pháp đường" nhà họ Hoàng.