Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 415




 

 "Diệt đi!" 

 Vừa nghe được hai chữ này, cả người Thẩm Hoài Xuân giật bắn. 

 Nhà họ Hồng là một thế gia đấy! 

 Bà chủ Lâm tùy ý nói diệt liền diệt, cứ như một chuyện bình thường vậy, loại khí thế này mấy ai có được chứ? 

 "Không hổ là nhà họ Lâm!" 

 Sâu thẳm trong tâm hồn của Thẩm Hoài Xuân vừa hoảng hốt vừa khiếp sợ lại pha lẫn sự kính trọng. 

 "Ông Vân", người phụ nữ mở miệng. 

 "Dạ, thưa bà chủ", ông Vân chống quải trượng đầu rồng bước vào phòng. 

 "Điều tra xem nhà quý tộc nào đã xen vào chuyện vui của Tiểu Hàn mà trợ giúp nhà họ Hồng - Hoa Đông kia", người phụ nữ nói. 

 "Vâng, thưa bà chủ Lâm!" 

 Ông Vân gật đầu đi ra khỏi phòng. 

 Không bao lâu thì ông ấy đã trở lại. 

 "Thưa bà chủ, đã điều tra ra là quý tộc họ Khương", ông Vân nói. 

 "Quý tộc họ Khương là gia tộc của ông già Khương kia sao?", người phụ nữ nhàn nhạt nói: 

 "Ông gọi điện thoại cho ông ta đi, bảo ông ta kẹp cái đuôi mình chặt lại, đừng nên giúp người không nên giúp, để tránh bốn nhà quý tộc lớn mà chỉ còn ba". 

 "Ngoài ra, truyền đạt mệnh lệnh cho tất cả các cơ quan phụ trách ở Hoa Hạ, cắt đứt hết tất cả quan hệ và huyết mạch kinh tế của nhà họ Hồng. Đồng thời, đánh tiếng cho Tiểu Triệu ở thành phố Thiên Kinh diệt nhà họ Hồng triệt để cho tôi!" 

 "Trong vòng 30 phút, tôi mong cái tên nhà họ Hồng - Hoa Đông mãi mãi biến mất". 

 "Vâng thưa bà Lâm!" 

 Ông Vân lập tức ra ngoài làm việc. 

 "30 phút sao!" 

 Thẩm Hoài Xuân cảm thấy cực kỳ sốc. 

 Thế gia nhà họ Hồng phát triển hơn trăm năm, vô số con em họ Hồng đã cố gắng phấn đấu mới gầy dựng nên một nhà họ Hồng nằm trong ba thế gia lớn ở Hoa Đông như ngày nay. 

 Nhưng khi đến miệng của bà chủ Lâm lại chỉ bị diệt trong vòng 30 phút. 

 Dù Thẩm Hoài Xuân khó tin, nhưng cũng rất mong đợi. 

 ... 

 Trong trang viên nhà họ Hồng. 

 Ban lãnh đạo nhà họ Hồng vẫn đang ăn tiệc, cả đám người cụng hết ly này đến ly kia, mặt mày đỏ ửng vui vẻ uống chúc mừng. 

 Bỗng nhiên, điện thoại của Hồng Đạp Thiên reo lên. 

 Ông ta cầm lên nhìn rồi chợt giật mình. 

 "Sao nhà họ Trần lại gọi cho mình nhỉ?" 

 Nhà họ Trần ngụ ở Hoa Bắc - Hoa Hạ, cách Hoa Đông khá xa, nhà họ Trần cũng là một thế gia như nhà họ Hồng. 

 Nhà họ Hồng cũng có nhiều hợp tác với nhà họ Trần, nguồn cung cấp dầu thô để nhà họ Hồng mở nhà máy là từ mỏ dầu ở đồng bằng Hoa Bắc thuộc sở hữu nhà họ Trần. 

 Mỗi năm, giữa hai gia tộc lớn này đều có các hợp tác thương mại lên đến hàng chục tỷ tệ. 

 "Alo, ông chủ nhà họ Trần đấy à". 

 Hồng Đạp Thiên mỉm cười bắt máy, ông ta đoán mục đích đối phương gọi đến là để chúc mừng, dù sao nhà họ Hồng cũng vừa từ cõi chết sống lại, thoát khỏi kiếp nạn, đương nhiên đáng để chúc mừng rồi. 

 "Ông chủ nhà họ Hồng, bắt đầu từ bây giờ, mỏ dầu thô của nhà họ Trần tôi sẽ không cung ứng cho bên ông nữa, hai nhà chúng ta cắt đứt các quan hệ đi!" 

 Dứt lời. 

 Tít tít tít... 

 Là tiếng ngắt điện thoại. 

 Hồng Đạp Thiên ngây ngẩn cả người, chưa kịp hiểu đầu đuôi gì thì lại có tiếng chuông điện thoại reo lên. 

 "Nhà họ Hà ở Tây Nam?" 

 Ánh mắt Hồng Đạp Thiên chợt lóe, ông ta bắt máy. 

 "Chào ông chủ nhà họ Hồng, tôi là Hà Mộc đây", một giọng nói địa phương phía Tây Nam lạnh tanh vang lên. 

 "Xin chào ông chủ nhà họ Hà!" 

 Hồng Đạp Thiên niềm nở nói: "Có chuyện gì không?" 

 Nhà họ Hà - Tây Nam cũng là một thế gia, nhà này có quan hệ hợp tác về mảng tài chính với nhà họ Hồng. 

 "Tôi gọi đến để báo với ông, nhà họ Hà tôi quyết định rút lại vốn trong ngân hàng, và từ nay về sau cũng sẽ không hợp tác với bất kì mảng nào bên ông nữa". 

 "Rút vốn? Ông chủ nhà họ Hà à, vì sao lại..." 

 Hồng Đạp Thiên còn chưa nói xong thì trong điện thoại đã vang lên tiếng tít tít tít... 

 Điện thoại đã bị ngắt máy. 

 Kế tiếp, điện thoại Hồng Đạp Thiên lại đổ chuông. 

 "Nhà họ Tạ - Tây Bắc..." 

 Trong lòng Hồng Đạp Thiên buồn bực, nhưng vẫn nhận cuộc gọi. 

 ... 

 Chỉ trong 10 phút ngắn ngủi, Hồng Đạp Thiên đã nhận được 8 cuộc gọi, tất cả đều từ các thế gia hoặc là đối tác kinh doanh ở khắp Hoa Hạ. 

 Mà theo sau những cuộc điện thoại đó thì sắc mặt Hồng Đạp Thiên càng lúc càng đen kịt. 

 Từng cuộc điện thoại đều mang đến những tin tức, hoặc là ngừng hợp tác, hoặc là cắt đứt nguồn cung cấp một số mặt hàng, không thì cũng là hủy bỏ làm kênh bán lẻ của nhà họ Hồng. 

 "Tại sao có thể như vậy..." 

 Hai mắt Hồng Đạp Thiên vô hồn, trong miệng lẩm bẩm: 

 "Chấm dứt hợp tác, mảng tài chính sẽ không đủ vốn xoay vòng. Các nguyên liệu nhà máy không còn được nhập khẩu, mà dù có nhập vào thì các chuỗi cung ứng cũng không tiêu thụ doanh số được như trước..." 

 "Còn về mảng bất động sản, những vật liệu xây dựng kia đều được vận chuyển từ Tây Nam đến, đây cũng là đường dây chuyên nhất, rẻ hơn giá thị trưởng 20%. Những chuỗi cung ứng này một khi bị đứt, nhà họ Hồng buộc phải tìm ra những nguồn hàng khác, biết đi đâu để tìm đây, hơn nữa cũng phải cần rất nhiều tiền..." 

 Nhà họ Hồng phát triển lớn mạnh được như ngày nay đương nhiên không thể thiếu những nhà cung cấp và kênh bán lẻ này. 

 Những mối quan hệ đó là nền móng lớn mạnh của nhà họ Hồng, đôi bên cùng có lợi, thì mới bình yên và ổn định. 

 Nhưng, nếu mắt xích quan trọng này bị đứt một cái cũng còn miễn cưỡng chấp nhận được, nhưng nếu gãy mất hơn 50% thì nhà họ Hồng ắt hẳn sẽ tai vạ ngập đầu. 

 Nó cũng giống như nền móng của một tòa nhà đồ sộ, một khi rạn nứt nhiều thì tòa nhà kia chắc chắn sẽ sụp đổ. 

 Điện thoại Hồng Đạp Thiên lại bỗng nhiên reo lên. 

 "Là ông Thang gọi!" 

 Ánh mắt Hồng Đạp Thiên chợt bừng sáng, vội vàng bắt máy: "Ông Thang, không xong rồi, nhà họ Hồng của tôi..." 

 "Hồng Đạp Thiên, tôi có chuyện muốn nói với ông". 

 Thang Ân Đình cắt ngang lời của Hồng Đạp Thiên. 

 "Ách... Ông nói đi..." 

 Hồng Đạp Thiên đành nuốt lại lời muốn nói, tự biết mình khá bất lịch sự. 

 "Bây giờ, ông dẫn hết tất cả ban lãnh đạo nhà họ Hồng đến sở cảnh sát tự thú đi". 

 Giọng nói Thang Ân Đình lạnh như băng: "Nể tình tôi và ông quen biết đã lâu, tôi nhắc nhở ông, tốt nhất nên mang hết bằng chứng phạm tội của mình ra đầu thú đi, nói không chừng có thể được giảm bớt vài năm tù". 

 "Nếu không, tù chung thân hoặc có thể là tử hình đang đợi ông đấy". 

 Tít tít tít... 

 Điện thoại là bị ngắt. 

 "Tự...tự thú sao!" 

 Hồng Đạp Thiên trợn trắng mắt, cả người run lên suýt nữa đã té xỉu. 

 Ông ta có cảm giác như trời sắp sập! 

 Trên thời sự còn vừa nói tiền phạt phải lên đến cả trăm tỷ đồng. 

 Bây giờ, ông Thang bỗng nhiên gọi điện thoại đến bảo tất cả ban lãnh đạo nên đi đầu thú, đây có khác gì nhà họ Hồng sắp diệt vong đâu? 

 Vả lại, vừa rồi tất cả các đối tác kinh doanh đều đồng loại chấm dứt hợp tác. 

 "Anh cả, sao thế?" 

 Thấy sắc mặt Hồng Đạp Thiên thay đổi, Hồng Chính bèn dò hỏi. 

 "Không...không sao cả". 

 Hồng Đạp Thiên hít sâu một hơi, ông ta vẫn không tin nhà họ Hồng sẽ bị diệt vong, bởi vì bố ông ta là Hồng Lâm Quân vẫn còn ở đây. 

 Nghĩ đến đây, Hồng Đạp Thiên tức tốc gọi cho Hồng Lâm Quân, kể lại toàn bộ sự việc vừa xảy ra. 

 "Cái gì? Sao lại thế được?" 

 Giọng nói hốt hoảng của Hồng Lâm Quân vang vọng: "Con đợi bố một lát, bố sẽ đi hỏi chuyện ông Khương". 

 Nói xong thì tắt máy. 

 Hiển nhiên, khi nhận được tin này, Hồng Lâm Quân cũng không còn đứng vững. 

 Khoảng 5 phút sau, ông cụ liền gọi lại cho Hồng Đạp Thiên. 

 "Đạp Thiên à, tiêu rồi, nhà họ Hồng tiêu thật rồi!"