Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 393




 

 “Đông Hải thì thôi đi, bây giờ Tiểu Hàn đang ở Kim Lăng, đến khi đó bay thẳng tới sân bay Kim Lăng là được rồi”, người phụ nữ nói. 

 “Được, tôi đi làm ngay”. 

 Ông già gật đầu. 

 … 

 Biệt thự nghỉ dưỡng Đức Hoa, Kim Lăng, Hoa Hạ. 

 Khi ánh mặt trời chiếu xuống, Lâm Hàn tỉnh dậy. 

 “Ông xã, ăn sáng đi!”, Dương Lệ mở cửa ra. 

 Cô mặc bộ đồ ngủ màu trắng, đeo tạp dề trước ngực, tươi cười nhìn Lâm Hàn. 

 “Được”. 

 Lâm Hàn khẽ cười, dụi đôi mắt còn ngái ngủ, xuống giường cùng Dương Lệ ăn sáng. 

 Anh rất tận hưởng thế giới hai người với cô. 

 Bữa sáng rất đơn giản, Dương Lệ rán bánh trứng và chuẩn bị thêm một ly sữa cho anh. 

 Dùng xong bữa sáng, Lâm Hàn lau miệng, cười nói với Dương Lệ: 

 “Bà xã, em vừa đến Kim Lăng, hôm nay chúng ta cùng đi ngắm cảnh, vui chơi đi!” 

 “Vâng!” 

 Dương Lệ gật đầu: “Chúng ta đến đền thờ Khổng Tử đi, cách đây cũng gần, hơn nữa ở đó còn có rất nhiều đồ ăn vặt”. 

 “Được thôi!” 

 Lâm Hàn gật đầu. 

 Reng reng reng… 

 Đột nhiên điện thoại Lâm Hàn đổ chuông. 

 “Anh nghe điện thoại đã nhé”. 

 Lâm Hàn nói với Dương Lệ một tiếng rồi bắt máy. 

 “Cậu Lâm, tôi là Triệu Nhã đây”. 

 Giọng Triệu Nhã vang lên. 

 “Tỉnh rượu rồi à?” 

 Lâm Hàn mỉm cười, tối qua Triệu Nhã uống say mèm, anh đoán cô ta sẽ ngủ tới trưa luôn chứ! 

 “Tôi tỉnh lâu rồi”. 

 Triệu Nhã đáp: “Chỉ là đầu vẫn hơi choáng một chút thôi. Cậu Lâm, tôi vừa nhận được một tin”. 

 Triệu Nhã vào thẳng vấn đề, rất trực tiếp: 

 “Tin này là do Chúc Đài – lão già tối qua nói cho tôi, tất cả các ông trùm bất động sản ở Kim Lăng đều từ chối cho phép siêu thị Hoa Nhuận của chúng ta mở chi nhánh ở địa bàn của họ. Lần trước tôi đã thương lượng với một số ông chủ bất động sản, nhưng sáng nay họ đều từ chối”. 

 “Cậu Lâm, bây giờ phải xử lý thế nào?” 

 Giọng Triệu Nhã có vẻ lo lắng. 

 Cô ta đã hoàn tất các thủ tục ở sở công thương, sở phòng cháy chữa cháy, chỉ còn lại bước cuối cùng là chọn vị trí. 

 Nếu tất cả đều bị từ chối, có thể nói là nỗ lực của cô ta trong những ngày qua đều tan thành mây khói hết. 

 Quan trọng hơn là, cô ta không làm được gì trong chuyện này, cũng không thể thay đổi được. 

 “Tôi biết rồi, tôi sẽ lo liệu”. 

 Lâm Hàn nói. 

 “Cậu Lâm, hay là chúng ta cầu xin Chúc Đài đi, các ông trùm bất động sản Kim Lăng từ chối chúng ta chắc chắn là do ông ta giở trò sau lưng”, Triệu Nhã lại bảo: 

 “Chỉ có cầu xin ông ta rút lại quyết định này thì chúng ta mới có thể mở chi nhánh”. 

 “Ừ, cứ chờ tin của tôi đi”, Lâm Hàn lên tiếng, giọng nói có chút lạnh lùng. 

 “Được!” 

 Triệu Nhã không nói thêm nữa, nếu Lâm Hàn nói sẽ giải quyết thì cô ta tin anh sẽ giải quyết được. 

 “Tôi bảo cô điều tra chuyện thiết bị bảo vệ môi trường của nhà họ Hồng, cô điều tra thế nào rồi?”, Lâm Hàn lại hỏi. 

 “Tôi vẫn luôn chú ý đến chuyện này, tối nay Trần Nam đến khu công nghiệp để xem việc lắp đặt và sử dụng các thiết bị bảo vệ môi trường, đồng thời ghi lại mẫu mã các thiết bị và thông tin người bán sau đó thông báo cho tôi”. 

 Triệu Nhã cho biết: “Sáng nay sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên tôi làm là điều tra giá cả những thiết bị bảo vệ môi trường này. Tôi ước tính sơ bộ, giá của lô thiết bị này khoảng 10 tỷ tệ”. 

 “Cũng có nghĩa là, không phải 20 tỷ tệ?” 

 Ánh mắt Lâm Hàn hơi lạnh. 

 “Tôi cũng chỉ tính sơ sơ thôi, nhưng chắc chắn không đến 20 tỷ tệ, giá chỉ dao động khoảng trên dưới 10 tỷ tệ thôi”, Triệu Nhã nói một cách chắc chắn. 

 “Ừ”. 

 Lâm Hàn gật đầu, xem ra suy đoán của anh là đúng, quả nhiên Hồng Chính đã tăng giá rồi từ đó thu hồi cổ phần trong tay những cổ đông nhỏ. 

 Nhưng điều anh không ngờ là Hồng Chính lại có dã tâm lớn đến vậy. 

 10 tỷ tệ tiền thiết bị, thế mà ông ta lại tăng lên gấp đôi. 

 Đến cuối cùng nhà họ Hồng chỉ phải chi 1 tỷ tệ để mua thiết bị bảo vệ môi trường cả chục tỷ. 

 Lâm Hàn đã bỏ ra 9 tỷ. 

 Mặc dù Lâm Hàn có cổ phần nhưng nhà họ Hồng vẫn chiếm phần lớn các cổ phần của nhà máy, quyền quyết định sự phát triển của các xí nghiệp vẫn nằm trong tay nhà họ Hồng. 

 “Mấy ngày nay cô cũng mệt rồi, nghỉ ngơi đi, những việc còn lại cứ giao cho tôi”, Lâm Hàn lại nói. 

 “Được, nhưng cậu Lâm này, nếu có việc gì cần đến tôi thì anh phải nói với tôi đấy nhé, tôi là người không chịu được nhàn rỗi!”, Triệu Nhã lập tức nói. 

 “Ừm, tôi biết rồi”. 

 Lâm Hàn mỉm cười, trò chuyện thêm vài câu rồi mới cúp máy. 

 Anh lại mở wechat ra, tìm liên hệ “Phùng Thạch”. 

 “Còn bao lâu nữa ông mới đến Kim Lăng?”, Lâm Hàn gửi tin nhắn. 

 Tối qua sau khi ra khỏi quán ăn Trung Hoa, Lâm Hàn đã gọi điện cho Phùng Thạch. 

 Hiện nay ông ta là ông trùm bất động sản ở thành phố Đông Hải, là Hoàng đế đất đai chân chính. 

 Lâm Hàn không ngại điều Phùng Thạch từ Đông Hải đến Kim Lăng, tạo ra một làn sóng lớn trong ngành bất động sản Kim Lăng. 

 Muốn đối phó với Chúc Đài thì nên tìm người cùng ngành để giải quyết, như vậy là đỡ phiền nhất. 

 “Sắp rồi cậu Lâm, tôi đang yêu cầu bộ phận tài vụ tính xem công ty có bao nhiêu tài sản. Sau khi tính xong tôi sẽ đến Kim Lăng, tham gia vào ngành bất động sản ở đó, dự kiến tối nay tôi sẽ đến nơi”, không lâu sau, Phùng Thạch đã trả lời tin nhắn: 

 “Vừa khéo ngày mai Kim Lăng có một buổi hội nghị bất động sản, khi đó tôi sẽ đến tham gia. Ngoài ra, tôi đã thông báo cho những người bạn trong ngành bất động sản ở Kim Lăng của tôi, tiết lộ với ông ấy rằng tôi sẽ tham gia vào ngành bất động sản ở Kim Lăng”. 

 “Tôi biết rồi”. 

 Lâm Hàn gửi tin nhắn trả lời rồi cất điện thoại vào túi. 

 “Ông xã, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” 

 Dương Lệ lo lắng nhìn Lâm Hàn, cô thấy vừa nãy sắc mặt anh hơi lạnh lùng. 

 “Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi. Đi, chúng ta ra ngoài chơi thôi”. 

 Lâm Hàn xoa đầu Dương Lệ, mỉm cười bảo. 

 Hai người sửa soạn một chút, sau đó Lâm Hàn lái xe đưa Dương Lệ đến đền thờ Khổng Tử. 

 Đền thờ Khổng Tử là một danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở Kim Lăng, khách du lịch rất đông, nhìn thoáng qua đã thấy chật kín người. Thật ra bên trong còn có rất nhiều người bán hàng, còn có cả tiếng rao hàng. 

 Vừa đến đây, Dương Lệ đã trở thành một cô bé, kéo tay Lâm Hàn nhìn bên này, nhìn bên kia. 

 Lâm Hàn mỉm cười theo sau Dương Lệ, đưa cô đi dạo tứ phía. 

 Dương Lệ vốn đã xinh, đi trên đường thu hút rất nhiều ánh nhìn. 

 “Người đẹp à!” 

 “Xinh thật đấy, nhưng chàng trai bên cạnh cô ấy lại chỉ bình thường!” 

 “Đúng là hoa nhài cắm bãi phân trâu”. 

 … 

 Ba người thanh niên nhìn vào Dương Lệ rồi chỉ chỉ trỏ trỏ. 

 “Người anh em, cậu dám lên xin wechat không?” 

 “Có gì mà không dám chứ? Xã hội bây giờ tìm người đẹp để xin wechat không phải chuyện thường xuyên xảy ra sao?” 

 “Đúng đó, đi xin wechat đi! Gần đây tôi có xem một đoạn video ngắn, học được cách tìm người đẹp để xin wechat, vừa hay thử luôn”. 

 Dứt lời, một chàng thanh niên trong số đó bước ra, chặn đường Dương Lệ. 

 “Người đẹp, em có biết tôi làm nghề gì không?”