Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 382




 Mặt Chu Nhã Thiến lạnh như băng, cô ta cảm thấy tầng lớp của đại gia Trần Nam quá cao. 

 Cho dù Lâm Hàn là người của Trần Nam, nhưng Trần Nam nói chuyện với quản lý thì Lâm Hàn cũng không có tư cách xen vào. 

 Bởi vì… điều này khiến cô ta rất khó chịu. 

 “Lâm Hàn là người của tôi, cậu ấy muốn nói thì nói. Ngược lại là cô đấy, câm miệng”, Trần Nam liếc mắt nhìn Chu Nhã Thiến. 

 Chu Nhã Thiến há miệng, nhưng không dám nói thêm nữa. 

 “Đúng là nhà họ Hồng chỉ vay 1 tỷ tệ, còn họ đầu tư bao nhiêu tỷ để mua thiết bị bảo vệ môi trường thì tôi không biết”, quản lý mỉm cười nói. 

 “Được rồi”. 

 Lâm Hàn gật đầu, nghĩ thấy cũng đúng, giá của thiết bị bảo vệ môi trường cũng chỉ có nhân viên nội bộ mới biết, nhân viên ngân hàng Thiên Thuỵ đương nhiên không có tư cách biết. 

 Nhưng như Hồng Chính nói, nhà họ Hồng đầu tư hơn 10 tỷ tệ để mua thiết bị bảo vệ môi trường, nhưng họ lại chỉ vay 1 tỷ tệ, con số này hơi kỳ lạ. 

 “Những điều này, vẫn nên chờ kết quả bên phía Triệu Nhã thì hơn”. 

 Lâm Hàn vuốt cằm. 

 Sau đó ba người Lâm Hàn đi vào khu công nghiệp, Chu Nhã Thiến và quản lý đi đến nhà máy bên kia để chụp ảnh. 

 “Hừ, Lâm Hàn, anh chính là tên vô dụng!” 

 Chu Nhã Thiến nhìn theo bóng lưng Lâm Hàn rồi hừ lạnh: 

 “Cho dù anh có thể ôm đùi đại gia Trần Nam thì sao? Chắc cũng chỉ dựa vào chút mồm mép giảo hoạt thôi, Trần Nam tin anh chắc?” 

 “Nhưng tôi tin, không lâu nữa Trần Nam sẽ phát hiện anh là một tên hoàn toàn vô dụng, chết cũng sĩ diện, còn thích lên mặt. Đến lúc đó, đương nhiên anh sẽ bị đuổi!” 

 … 

 Nhà máy sản xuất giấy Đằng Phi. 

 Ba người Lâm Hàn đến trước cửa nhà máy giấy. 

 Bên trong có tổng cộng mười phân xưởng, tiếng máy móc đang hoạt động vang lên. 

 Lâm Hàn nắm gần một nửa cổ phần của nhà máy sản xuất giấy này. 

 “Đứng lại, không mang thẻ ra vào thì không được vào!” 

 Thấy có người chuẩn bị đi vào, nhân viên bảo vệ lập tức ngăn ba người Lâm Hàn lại. 

 “Tôi là Trần Nam”. 

 Trần Nam nói với bảo vệ. 

 “Ông chủ Trần”. 

 Nhân viên bảo vệ quan sát Trần Nam, sau khi nhận ra thì mặt liền biến sắc, lập tức cho họ vào. 

 “Ông chủ Trần, lần này anh đến đây để làm gì vậy?” 

 Bảo vệ cười làm lành, hiển nhiên anh ta cũng biết Trần Nam. 

 “Tôi đến xem một chút, anh cứ làm việc của anh đi”, Trần Nam hờ hững bảo. 

 “Vâng!” 

 Nhân viên bảo vệ lập tức đi về bốt bảo vệ. 

 Ba người cùng đi về phía phân xưởng. 

 “Trước đây nhà máy giấy Đằng Phi có truyền ra tin tức công nhân làm việc quá độ mà chết, không biết có phải sự thật hay không”, Trần Minh Lượng đẩy cặp kính dày của mình, nhìn xung quanh rồi mỉm cười: 

 “Sau đó, phóng viên của nhật báo Kim Lăng chúng tôi đến phỏng vấn nhưng bị từ chối. Không ngờ hôm nay lại được vào dễ dàng thế này”. 

 “Dù sao gần một nửa nhà máy này đều thuộc về ông chủ Trần của chúng tôi, đương nhiên muốn vào là có thể vào rồi”, Lâm Hàn cười đùa. 

 “Chú em Lâm Hàn, xem cậu nói kìa, thực ra những cổ phần đó đều là của cậu, tôi chỉ là cáo mượn oai hùm thôi”, Trần Nam lắc đầu bất đắc dĩ. 

 Lúc này, một công nhân mặc đồng phục lao động màu xanh trắng bước ra khỏi nhà máy. 

 Công nhân này khoảng hai mươi tuổi, gương mặt có phần xanh xao. 

 “Người anh em, tôi có thể hỏi cậu vài câu được không?” 

 Trần Minh Lượng vội vàng bước tới chào hỏi. 

 Trước khi đến, Lâm Hàn đã nói mục đích đến khu công nghiệp lần này cho ông ta, chính là để phỏng vấn những công nhân trong khu công nghiệp và điều kiện sống thực tế của họ. 

 “Hỏi vài câu?” 

 Người công nhân sửng sốt rồi xua tay: “Tôi bận lắm, làm gì có thời gian trả lời câu hỏi! Các ông muốn hỏi thì đi hỏi người khác đi!” 

 Trông cậu ta có vẻ vội vã. 

 “Người anh em, cậu chỉ cần trả lời một số câu hỏi của tôi, tôi sẽ cho cậu chút tiền. Đương nhiên, cậu phải nói thật”. 

 Trần Minh Lượng nói ngay, lập tức lấy một xấp tiền giấy màu đỏ trong túi ra như sợ công nhân kia sẽ đi mất. 

 Người công nhân đó nhìn lướt qua số tiền trong tay Trần Minh Lượng, hai mắt sáng lên, số tiền đó ước chừng khoảng một ngàn tệ, gần bằng nửa tháng lương của cậu ta. 

 “Được, ông hỏi đi!” 

 Người công nhân nói. 

 “Chúng ta ra chỗ khác, từ từ hỏi nhé”. 

 Trần Minh Lượng mỉm cười, dẫn cậu công nhân ngồi xuống bên cạnh bồn hoa. 

 Lâm Hàn và Trần Nam đứng bên cạnh im lặng chờ đợi. 

 Khoảng nửa giờ sau, Trần Minh Lượng trở lại. 

 “Thế nào?” Lâm Hàn hỏi. 

 “Các nhà máy khác thế nào thì tôi không biết, nhưng cuộc sống của công nhân nhà máy giấy Đằng Phi này rất tệ”, Trần Minh Lượng tỏ vẻ buồn bã: 

 “Tôi thấy nhà máy này thực sự đang bóc lột sức lao động của công nhân, bóc lột và chèn ép một cách dã man, tàn nhẫn!” 

 “Nói chi tiết cho tôi nghe”, lòng Lâm Hàn hơi lay động. 

 “Công nhân đó nói thời gian làm việc của họ từ 7 giờ 30 sáng đến 10 giờ đêm. Họ có 2 tiếng để nghỉ ngơi và ăn cơm giữa giờ, một tháng chỉ được nghỉ 3 ngày”, Trần Minh Lượng đáp. 

 “Tính như vậy thì họ phải làm gần 12 tiếng một ngày!”, mí mắt Trần Nam giật giật. 

 “Đúng thế, thời gian làm việc mỗi ngày đều khoảng 12 tiếng, nếu chỉ như vậy thôi thì không nói, nhưng lương của họ còn rất thấp”, Trần Minh Lượng nói tiếp: 

 “Mặc dù tiền lương của họ được tính theo lương cứng cộng thêm số lượng sản phẩm, làm nhiều được nhiều. Nhưng khi kiểm tra chất lượng sẽ tìm mọi cách để bới móc, trừ lương. Đồng thời họ cũng có rất nhiều quy định, ví dụ như đi muộn, về sớm, nghỉ vì việc riêng, nghỉ ốm, đều sẽ bị trừ rất nhiều vào tiền lương”. 

 “Tổng hợp lại, mức lương của hầu hết mọi người chỉ khoảng 3 ngàn tệ một tháng”. 

 “Mỗi ngày làm việc 12 tiếng mà lương chỉ có 3 ngàn tệ!”, vẻ mặt Lâm Hàn có chút thay đổi. 

 “Đúng vậy, đây thực sự là một nhà máy độc ác, ngang nhiên chèn ép, bóc lột nhân viên. Công nhân kia còn nói với tôi, năm nay nhà máy họ có ba công nhân bị vắt kiệt sức lao động mà chết!”, Trần Minh Lượng lại nói: 

 “Tuy nhiên chuyện này bị nhà họ Hồng ém xuống, không ai biết. Nếu ai nhắc đến chuyện này trong nhà máy thì sẽ bị trừ tất cả tiền lương, sau đó đuổi việc”. 

 Nghe Trần Minh Lượng nói xong, lòng Lâm Hàn chấn động: 

 “Vừa rồi ông có ghi lại những gì công nhân đó nói không?” 

 “Tôi ghi lại rồi, còn quay video nữa”, Trần Minh Lượng gật đầu, ông ta là phóng viên, cực kỳ căm ghét kiểu nhà máy độc ác thế này. 

 “Đi, kiểm tra các nhà máy khác xem thế nào!” 

 “Được!” 

 … 

 Năm giờ chiều, ánh hoàng hôn rực cháy cả một góc trời. 

 Ba người Lâm Hàn bước ra từ nhà máy mạ điện cuối cùng. 

 Lúc này vẻ mặt Lâm Hàn vô cảm, cực kỳ u ám. 

 Chiều nay họ đã phỏng vấn các công nhân trong ba mươi nhà máy của nhà họ Hồng, tình hình đều tương tự như người đầu tiên. 

 Một ngày làm việc 12 tiếng mà lương bình quân chỉ khoảng 3 ngàn tệ.