Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 376




 "Anh Hàn!" 

 Thấy Lâm Hàn gặp nguy hiểm tới tính mạng, Tiểu Đông biến sắc, nhào thẳng về phía anh. 

 Anh ta muốn đỡ đạn cho Lâm Hàn! 

 Rầm! 

 Bỗng có một tiếng phá cửa vang lên. 

 Cửa phòng bị đâm bể thành từng mảnh. 

 Một người đàn ông trung niên người đầy máu để ria mép bước vào. 

 Người đó đúng là Trần Nam! 

 "Chú em Lâm Hàn! Tôi tới rồi đây!" 

 Trần Nam hét lên, ánh mắt nhạy bén lập tức phát hiện Tưởng Đào cầm súng chĩa vào Lâm Hàn. 

 Anh ta không chút do dự giơ tay lên nổ súng! 

 Đoàng! 

 Viên đạn bắn ra. 

 Người Tôn Hàn Các ùa vào cũng đồng loạt nổ súng! 

 Đoàng đoàng đoàng! 

 Viên đạn bắn xối xả về đám du côn kia. 

 Mà lúc này, Tưởng Đào cũng bóp cò! 

 Một viên đạn bắn thẳng về phía Lâm Hàn. 

 Tiểu Đông nhào tới, viên đạn đó bắn trúng vai anh ta. 

 Phụt! 

 Máu bắn ra. 

 Còn phát súng kia của Trần Nam thì bắn trúng cổ tay Tưởng Đào, khiến hắn ta đau đến nỗi tái mét mặt mày, súng cũng rớt xuống đất. 

 Còn những tên du côn khác thì đều ngã vào vũng máu, lập tức bị giải quyết. 

 Hai người của Tôn Hàn Các bước tới tính khống chế Tưởng Đào, nhưng lại bị hắn ta đá cho liên tục lùi về phía sau. 

 "Hử? Cũng giỏi võ đấy chứ". 

 Sắc mặt hai người đó hơi thay đổi, sau đó, lại có bốn người bước tới, tổng cộng là sáu người vây đánh Tưởng Đào. 

 Võ nghệ của Tường Đào quả thật rất giỏi, bị sáu người đánh mà kiên trì được cả một phút. 

 Nhưng cuối cùng vẫn bị bọn họ đè xuống đất, không thể nhúc nhích. 

 Cả phòng chợt yên tĩnh. 

 "Chú em Lâm Hàn, cậu có sao không?" 

 Trần Nam vội vàng bước tới, lo lắng hỏi. 

 Quần áo trên người anh ta toàn là máu, hiển nhiên ban nãy cũng đã chiến đấu kịch liệt ở bên ngoài rồi. 

 Trần Nam cảm thấy áy náy với việc mình đã đến cứu chậm. 

 "Không sao". 

 Lâm Hàn lắc đầu, nhìn thi thể của Tiểu Bắc, rồi liếc sang Tưởng Đào, sắc mặt âm trầm. Sau đó, anh cầm lấy khẩu súng, bước tới. 

 "Lâm Hàn, mày có giỏi thì giết tao đi!" 

 Tưởng Đào nằm sấp trên mặt đất không ngừng giãy giụa, hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Hàn gào: 

 "Mày giết tao thì nhà họ Hoàng sẽ không tha cho mày đâu!" 

 Lâm Hàn lắc đầu, anh không muốn nói thêm một câu nào với Tưởng Đào nữa, chĩa họng súng vào trán hắn ta, bóp cò. 

 Đoàng! 

 Tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên. 

 Tưởng Đào nằm sõng soài, im lặng không nhúc nhích. 

 ... 

 Buổi tối, ánh trăng đã nhô lên cao, làn gió đêm khẽ thổi. 

 Trên sân thượng của khách sạn Hilton, Lâm Hàn chắp tay sau lưng, mặt mày lạnh nhạt đứng ở lan can, im lặng nhìn thành phố Kim Lăng về đêm. 

 "Lâm Hàn, đã xử lý xong hậu quả sau khi Tưởng Đào chết rồi". 

 Trần Nam đi đến sau lưng anh, mở miệng nói: 

 "Thế lực của hắn ta ở khu Tê Hà đã được Tôn Hàn Các tiếp nhận. Trước mắt thì người cầm đầu những thế lực ấy là một tên thân tín dưới trướng Tưởng Đào. Tên này rất có tiếng, việc buôn lậu ma túy của Tưởng Đào đều do gã ta phụ trách. Để gã ta dẫn dắt thì đám đàn em mới tin phục được". 

 "Chúng ta bắt già trẻ lớn bé cả nhà gã ta để đe dọa và dụ dỗ, tên đó mới chịu đồng ý làm việc cho chúng ta". 

 Đối với việc trong Vùng Xám, Trần Nam làm rất cẩn thận: 

 "Có điều, tôi vẫn cử 20 người của Tôn Hàn Các qua đó canh, đề phòng nhà họ Hoàng phát hiện ra việc này". 

 Trần Nam nói xong nhìn Lâm Hàn. 

 Nhưng đối phương vẫn không nhúc nhích, im lặng nhìn về nơi xa, giống như đang suy nghĩ gì đó. 

 "Lần hành động này, có 26 thành viên của Tôn Hàn Các bị thương, 7 người bị thương nặng, trong đó có Tiểu Đông, cũng đã được đưa đến bênh viện điều trị, trước mắt mọi người đều đã qua cơn nguy hiểm". 

 Trần Nam tiếp tục nói: 

 "Hơn nữa, chúng ta còn phát hiện một lượng lớn ma túy ở chỗ Tưởng Đào, chắc hơn 500kg, và cũng thiêu hủy hết rồi". 

 "Trần Nam, anh nói xem người chết rồi thì có cảm giác gì?", Lâm Hàn bỗng nhiên mở miệng hỏi. 

 Trần Nam sửng sốt, không ngờ Lâm Hàm im lặng nãy giờ lại hỏi câu đó. 

 "Chú em Lâm Hàn à, cậu vẫn đang nghĩ về chuyện của Tiểu Bắc hả?" 

 Trần Nam lập tức hiểu. 

 Lâm Hàn gật đầu: "Đúng vậy, giờ trong đầu tôi chỉ toàn là bộ dạng trước khi chết của Tiểu Bắc. Bình thường lúc ở chung, anh ta rất kiệm lời, ngay cả tôi cũng không ngờ anh ta sẽ nhào tới đỡ đạn cho mình". 

 "Tôi có trách nhiệm rất lớn trong cái chết của Tiểu Bắc. Nếu tôi để người Tôn Hàn Các xông thẳng vào, hoặc sắp xếp kế hoạch chu đáo hết thì có lẽ anh ta đã không phải chết". 

 Lâm Hàn nói với giọng điệu đầy tự trách. 

 "Chú em Lâm Hàn à, cậu phải hiểu là lúc ấy quá gấp gáp, bất cứ lúc nào Tưởng Đào cũng có thể biết được thân phận của cậu, rồi ra tay giết chết cậu, chúng ta hoàn toàn không có thời gian để lên kế hoạch. Chỉ hơi trễ một chút thôi, một là Tưởng Đào nhận được tin trước, đợi cậu vào là giết, rồi báo cáo kết quả với nhà họ Hoàng", Trần Nam nói: 

 "Hoặc hắn ta sẽ bỏ trốn luôn". 

 "Chuyện này coi như đã hoàn thành một cách mỹ mãn rồi, cậu chẳng sai gì cả, nên đừng tự trách mình nữa". 

 Trần Nam nghiêm túc nói: 

 "Chúng ta dùng có 40 người đã thâu tóm được thế lực của Tưởng Đào, mà chỉ chết một, đây đã coi như quá thành công rồi". 

 "Nếu có sai thì cũng là do tôi sai, nếu tôi giải quyết xong người ở sòng bạc sớm một chút, có lẽ Tiểu Bắc đã không phải chết". 

 Trần Nam nói xong, ánh mắt lộ vẻ buồn bã. 

 "Anh đã dốc hết sức rồi, nên đừng tự trách mình nữa", Lâm Hàn khuyên. 

 Trần Nam khẽ thở dài, anh ta biết, Tiểu Bắc chết đã ảnh hưởng ít nhiều đến tâm trạng của Lâm Hàn. 

 Có điều, anh ta chỉ học tới trung học, bảo Trần Nam đi đánh đánh giết giết còn được chứ mấy chuyện như an ủi người khác, anh ta thật sự không biết làm. 

 Cộp cộp cộp! 

 Có tiếng bước chân truyền đến, một ông cụ bảy tám chục tuổi chậm rãi bước đến sau lưng Lâm Hàn. 

 Ông cụ mặc bộ đồ thời Tôn Trung Sơn màu trắng, râu tóc bạc phơ, cả người lại tràn ngập khí thế, ánh mắt sáng trong minh mẫn. 

 Đó đúng là Đường Quế Hùng - ông chủ Eiffel và cũng là thầy hướng dẫn của Thẩm Hoài Xuân. 

 "Cậu Lâm, cậu tìm tôi à?" 

 Đường Quế Hùng bước tới sau lưng Lâm Hàn, cung kính khom lưng mở miệng hỏi. 

 "Ừm", Lâm Hàn gật đầu, bảo: "Trần Nam, anh kể lại một lượt chuyện đã xảy cho cụ Đường nghe đi". 

 "Được!" 

 Trần Nam kể hết đầu đuôi câu chuyện cho Đường Quế Hùng nghe. 

 Ông cụ nghe xong đảo mắt quan sát Lâm Hàn, thử hỏi: 

 "Cậu Lâm tìm tôi vì chuyện của Tiểu Bắc hả?" 

 Lâm Hàn gật đầu, Tiểu Bắc chết khiến lòng anh rất rối. 

 Đường Quế Hùng mỉm cười: "Cậu Lâm à, ở Vùng Xám này, có người chết là chuyện như cơm bữa thôi".