Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 359




 

 Hồng Chính mỉm cười, vươn tay phải ra. 

 Trước khi ông ta đến đã nghe Tạ Linh nói về người này, anh ta có ý định bỏ tiền ra mua thiết bị bảo vệ môi trường cho nhà máy của nhà họ Hồng, chỉ cần nhượng lại cổ phần công ty cho anh ta là được. 

 "Tôi đã nghe về tiếng tăm của ông chủ Hồng lâu rồi!" 

 Trần Nam cười, bắt tay với Hồng Chính xong lại ngồi xuống. 

 Sắc mặt Hồng Chính vẫn tỉnh rụi, theo ông ta, một ông chủ bằng lòng bỏ ra một số tiền lớn mua thiết bị bảo vệ môi trường giúp mình thì có tư cách ngồi ở ghế chủ xị. 

 "Là cậu?" 

 Ánh mắt Hồng Ngọc rơi xuống người Lâm Hàn, cậu ta nhớ rõ chàng trai này. 

 Hôm đó ở trên thuyền hoa Túy Hồng đã ra giá 100 triệu tệ để ký hợp đồng với Tần Liên. 

 Lúc ấy, chàng trai đó hết sức kiêu căng ngạo mạn, không coi nhà họ Thẩm ra gì, nên đã để lại ấn tượng rất lớn với Hồng Ngọc. 

 Hồng Ngọc không ngờ lại gặp cậu ta ở đây. 

 Nếu cậu ta nhớ không nhầm thì chàng trai này tên là Lâm Hàn. 

 "Ngọc Nhi, con quen anh Trần à?" 

 Hồng Chính buôn bán nhiều năm nên vô cùng sành sõi việc nhìn mặt đoán ý, thấy vẻ mặt Hồng Ngọc khẽ thay đổi, lập tức hỏi. 

 "Quen chứ, con từng gặp anh ta trên thuyền hoa Túy Hồng". 

 Hồng Ngọc gật đầu, kể sơ lại chuyện ngày hôm đó. 

 Khi nghe đến câu nói "Ngay cả nhà họ Thẩm cũng không cứu được cậu" của Lâm Hàn, thì sắc mặt mọi người ở đây đều thay đổi hẳn, ai cũng quay sang nhìn anh. 

 Không ngờ tên nhóc này ngay cả nhà họ Thẩm cũng không coi ra gì. 

 Hồng Ngọc thì lại xoa xoa cái cằm thon thon của mình nói: 

 "Lúc ấy, con còn thắc mắc sao cái người tên Lâm Hàn này lại dám cả gan ăn nói ngông nghênh cứng chọi cứng với Thẩm Xuân Phong trên thuyền hoa, hóa là ra có anh Trần chống lưng!" 

 Theo Hồng Ngọc, Lâm Hàn dám nói ra câu "Ngay cả Thẩm Hoài Xuân cũng không cứu được cậu", 80% là vì có Trần Nam chống lưng cho. 

 "Chắc là thế rồi!" 

 Đám sếp lớn kia cũng chợt hiểu ra, bàn tán xôn xao. 

 "Nhà họ Thẩm là một trong ba thế gia lớn của Hoa Đông, là quái vật mà chúng ta phải ngước nhìn! Tên nhóc này vậy mà lại dám hỗn láo với bọn họ!" 

 "Đúng là chán sống mà!" 

 "Ông ngốc à, không nghe ban nãy Hồng Ngọc nói gì sao, Lâm Hàn có anh Trần làm chỗ dựa nên mới dám như vậy đó!" 

 "Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng thôi!" 

 ... 

 Tiếng bàn tán truyền vào tai Lâm Hàn, nhưng vẻ mặt anh vẫn thản nhiên như không. 

 "Được rồi, lần này gọi mọi người tới không phải để bàn chuyện của mấy tên cấp dưới". 

 Hồng Chính mở miệng, chẳng thèm nhìn Lâm Hàn lấy một cái, ngồi nghiêm chỉnh tại chỗ, Hồng Ngọc ngồi bên cạnh ông ta. 

 Theo Hồng Chính, Lâm Hàn hiển nhiên là đàn em hay thư ký gì đó của Trần Nam, cho nên không đáng để lãng phí tâm tư lên người anh. 

 "Hôm nay, tôi tập hợp mọi người tới là để bàn về việc mua thiết bị bảo vệ môi trường cho các nhà máy hóa chất, nhà máy dầu thô và nhà máy sợi hóa học. Chúng ta vừa ăn vừa nói đi". 

 Hồng Chính nói, gương mặt treo nụ cười ôn hòa bình dị gần gũi: 

 "Mọi người đều biết là giờ nhà nước càng ngày càng quan tâm đến vấn đề bảo vệ môi trường. Dù có tốn núi vàng núi bạc cũng muốn có trời trong nước biếc". 

 "Mấy nay, các nhà máy của nhà họ Hồng chúng ta xả nước thải cũng không đạt tiêu chuẩn gây ô nhiễm môi trường. Nếu không mua thiết bị xử lý nước thải mới trong thời gian quy định, thì chúng ta đành phải ngừng sản xuất vô kỳ hạn để sửa chữa, đồng nghĩa với việc đóng cửa nhà máy". 

 "Mà bảo vệ môi trường là chính sách của nhà nước, dù là nhà họ Hồng cũng không thể làm trái được". 

 "Đúng vậy! Đây là chính sách của nhà nước đó, nghe nói bên phía Đan Đồ đã có mấy nhà máy phải đóng cửa rồi!" 

 "Tình hình bây giờ gay gắt lắm!" 

 Mấy ông lớn tôi một câu anh một câu thảo luận. 

 Hồng Chính gắp miếng đồ ăn ăn xong nói tiếp: 

 "Nhưng mà số thiết bị kia cộng lại phải tốn hàng chục tỷ, cực kỳ đắt. Nếu nhà họ Hồng mua thì sẽ mất vài năm mới kiếm lại được, chứ đừng nói là có lời". 

 "Quá trình ấy rất lâu, mọi người cũng biết tính của Hồng Chính tôi rồi đó, mười năm là quá lâu, phải giành giật từng giây. Loại chuyện mà ba năm chẳng kiếm được đồng lời nào tôi sẽ không làm". 

 Mấy ông lớn kia đều gật đầu, bọn họ hiểu rất rõ tính cách của Hồng Chính. 

 "Vì vậy, chỉ có thể dựa theo số phần trăm cổ phần để bỏ tiền ra mua. Mọi người ở đây đều là cổ đông nắm giữ cổ phần của các nhà máy nhà họ Hồng chúng tôi. Mà lần này mua thiết bị xử lý rác thải cộng lại thì mất khoảng 20 tỷ". 

 Hồng Chính chợt mỉm cười: 

 "Nếu dựa theo cổ phần để chia thì nhà họ Hồng sẽ bỏ ra khoảng 10 tỷ. Còn mọi người, nếu chia ra thì mỗi người bỏ từ 50 triệu đến 1 tỷ". 

 "50 triệu!" 

 "1 tỷ!" 

 "Nhiều vậy! Thiết bị xử lý rác thải đắt như thế hả?" 

 Đám cổ đông nhỏ kia đều trợn mắt há hốc mồm. 

 Đa số họ, tiền mặt trong ngân hàng còn lâu mới đủ để mua thiết bị xử lý rác thải. 

 Bọn họ trở thành cổ đông của nhà máy từ khi nhà họ Hồng mới phát triển. 

 Phần lớn đều sở hữu khối tài sản tầm vài chục triệu hay vài trăm triệu, thế nhưng, đó là tính cả cổ phần ở bên trong. 

 Ví dụ như một người sở hữu 10% cổ phần nhà máy sợi hóa học thì tài sản nằm trong khoảng hơn trăm triệu. 

 Nhưng thực ra tiền mặt chỉ có mấy chục triệu thôi, bởi vì số cổ phần ấy chỉ tồn tại trên sàn giao dịch. 

 Lâm Hàn khẽ nhíu mày, theo dự đoán ban đầu của anh, thì bữa tiệc lần này là hai người Hồng Chính và Trần Nam bàn bạc riêng với nhau về chuyện dùng 6 tỷ mua thiết bị xử lý nước thải. 

 Nhưng giờ, Hồng Chính lại gọi nhiều cổ đông nhỏ tới ăn cơm như vậy, xem ra trong lòng ông ta đã có tính toán khác. 

 "Vẻ mặt ấy của mấy người là sao?" 

 Thấy mọi người bàn tán xôn xao, Hồng Chính giả bộ tức giận nói: 

 "Công trình bảo vệ môi trường là chính sách của nhà nước, ban hành nhanh chóng, không thể chống đối. Mấy cán bộ nhà họ Hồng làm trong tỉnh Tô đều phải chấp hành theo nó, không có vụ cò kè mặc cả". 

 "Thế nên, thiết bị xử lý rác thải kia, nhất định phải mua. Nhà họ Hồng sẽ dựa theo tỉ lệ cổ phần mà bỏ ra 10 tỷ. Còn mọi người, đương nhiên cũng phải bỏ, dù sao cũng là cổ đông mà! Lẽ nào còn trông chờ chúng tôi bỏ tiền thay cho mấy người hả?" 

 "Ông chủ Hồng à, thế ông không biết rồi, nếu tính theo tỉ lệ cổ phần bỏ tiền ra thì những cổ đông nhỏ như chúng tôi hoàn toàn không có tiền!" 

 Một ông chủ cười khổ nói. 

 "Đúng vậy, 50 triệu đó trừ khi bán nhà mới đủ được". 

 "Tôi cũng không lấy ra được 1 tỷ đâu". 

 Mấy ông chủ kia đều lộ ra vẻ chua sót đưa ra ý kiến. 

 "Hóa ra là không có tiền". 

 Hồng Chính cười, mọi thứ đều nằm trong dự đoán của ông ta. 

 Thứ như cổ phần công ty, nếu không đổi ra tiền mặt thì mấy người kia chỉ có cái mác thôi. 

 "Nếu không có tiền thì tôi có một cách". 

 Hồng Chính đứng lên, chắp tay sau lưng nhìn mọi người nói: