Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 338




 

 “Hả?” 

 Nghe thấy câu này, Thẩm Xuân Phong hơi giật mình. 

 Cậu ta lại nhìn vào màn hình điện thoại, cho dù cách xa sáu bảy trăm cây số, cậu ta cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo trong mắt Thẩm Hoài Xuân, khiến cậu ta lạnh sống lưng, toàn thân run rẩy. 

 “Vệ sĩ đang ở bên cạnh cậu chứ?”, Thẩm Hoài Xuân lại lên tiếng. 

 “Có ạ!” 

 Thẩm Xuân Phong vội vàng trả lời, một dự cảm không lành đang dần dâng lên trong lòng cậu ta. 

 “Để tôi gặp họ”. 

 “Vâng!” 

 Thẩm Xuân Phong không dám làm trái, quay camera về phía ba vệ sĩ. 

 Cảnh tượng phía trước khiến hai mắt Thẩm Hoài Xuân bừng bừng lửa giận, ngọn lửa lập tức bùng cháy. 

 Ba tên vệ sĩ đang chĩa súng vào Lâm Hàn! 

 Sau đầu! Huyệt Thái Dương! 

 Đây đều là những bộ phận chí mạng, chỉ cần sơ suất một chút, cướp cò là Lâm Hàn nhất định sẽ chết! 

 Nếu Lâm Hàn chết, hơn nữa còn chết trong tay người nhà họ Thẩm thì cả nhà họ Thẩm ở Hoa Đông này sẽ phải chôn cùng anh! 

 “Thẩm Xuân Phong, cậu đúng là tự tìm cái chết!” 

 Thẩm Hoài Xuân nghiến răng nghiến lợi, tức đến nỗi suýt ngất. 

 “Ông chủ!” 

 “Ông chủ!” 

 Ba vệ sĩ nhìn thấy Thẩm Hoài Xuân thì đều cung kính chào. 

 “Ba người các cậu bỏ súng xuống ngay”, Thẩm Hoài Xuân quát to một tiếng. 

 “Vâng thưa ông chủ!” 

 Ba vệ sĩ nghe lệnh, lập tức bỏ súng xuống. 

 “Bắt Thẩm Xuân Phong lại cho tôi!” 

 Thẩm Hoài Xuân lại nói. 

 “Bắt cậu Thẩm ạ?”, ba vệ sĩ sửng sốt. 

 Thẩm Xuân Phong cũng sững sờ. 

 “Sao, lời tôi nói mà cũng không nghe à? Tôi bảo các cậu bắt Thẩm Xuân Phong lại, bây giờ, ngay lập tức!” 

 Thẩm Hoài Xuân cao giọng, vẻ uy nghiêm áp đảo bọn họ. 

 “Rõ!” 

 Ba người vệ sĩ run lên vì sợ hãi, lập tức tiến lên bắt Thẩm Xuân Phong. 

 “Chú làm gì vậy? Sao lại bắt cháu?”, Thẩm Xuân Phong rất khó hiểu, lớn tiếng hỏi. 

 “Đưa điện thoại cho cậu Lâm”, Thẩm Hoài Xuân không trả lời. 

 “Cậu Lâm? Cậu Lâm nào?”, Thẩm Xuân Phong nhìn xung quanh, vẫn chưa phản ứng lại. 

 “Đưa cho Lâm Hàn, cậu Lâm!”, Thẩm Hoài Xuân hét lên. 

 “Lâm Hàn… Cậu… Cậu Lâm!” 

 Thẩm Xuân Phong lúng túng, hai chân run rẩy, không ngờ chú Thẩm Hoài Xuân lại gọi Lâm Hàn là cậu Lâm! 

 Cậu ta sợ hãi ngớ người. 

 Chú Thẩm Hoài Xuân là ai, là ông chủ của ba thế gia lớn ở Hoa Đông, Đồn trưởng đồn Hoa Đông, đứng đầu cả Hoa Đông này! 

 Những nhân vật cốt cán trong giới quan chức ở năm tỉnh lớn của Hoa Đông nhìn thấy Thẩm Hoài Xuân cũng phải kính nể. 

 Nhưng bây giờ, Thẩm Hoài Xuân lại gọi Lâm Hàn là cậu Lâm? 

 Nghĩ đến đây, lòng Thẩm Xuân Phong nổi lên từng đợt sóng gió, sau lưng toát mồ hôi lạnh, nhìn chằm chằm Lâm Hàn. 

 Chú cậu ta gọi Lâm Hàn là cậu Lâm, vậy thân phận của tên này là gì? 

 Ba tên vệ sĩ cũng ngẩn người nhìn Lâm Hàn, suy nghĩ của họ cũng không khác Thẩm Xuân Phong là bao. 

 “Đừng để tôi nói lại lần nữa. Thẩm Xuân Phong, đưa điện thoại cho cậu Lâm ngay lập tức!” 

 Thẩm Hoài Xuân lớn tiếng nói, thấy Thẩm Xuân Phong vẫn đờ người bất động, ông ta có chút mất kiên nhẫn. 

 “Vâng, vâng, vâng! Cháu sẽ đưa cho cậu ta ngay!” 

 Thẩm Xuân Phong phản ứng lại, nhanh chóng đưa điện thoại cho Lâm Hàn”. 

 “Cậu Lâm”, nhìn thấy Lâm Hàn, Thẩm Hoài Xuân nghiêm giọng nói: 

 “Thẩm Xuân Phong là cháu trai tôi, nó làm ra chuyện vô lễ như vậy, tôi cũng có trách nhiệm, sau này tôi sẽ trực tiếp nhận lỗi với cậu”. 

 “Ngoài ra, Thẩm Xuân Phong suýt nữa đã gây nguy hiểm đến tính mạng của cậu, đương nhiên nó cũng phải chịu trách nhiệm, cậu Lâm xử lý thế nào cũng được”. 

 Lâm Hàn không trả lời Thẩm Hoài Xuân, anh nhìn một vệ sĩ: 

 “Đưa súng cho tôi”. 

 "Việc này…” 

 Vệ sĩ ngập ngừng. 

 “Cậu Lâm bảo cậu đưa súng cho cậu ấy thì đưa đi!” 

 Thẩm Hoài Xuân giận dữ quát lên, trán ông ta đã toát mồ hôi lạnh, vì ông ta cũng không biết được suy nghĩ hiện tại của Lâm Hàn. 

 “Vâng, thưa ông chủ!” 

 Người vệ sĩ đó lập tức đưa súng cho Lâm Hàn. 

 Lâm Hàn giơ súng lên, chĩa vào Thẩm Xuân Phong. 

 “Lâm… Lâm Hàn, cậu muốn làm gì?” 

 Thẩm Xuân Phong giật nảy mình, bị chĩa súng vào người, da đầu cậu ta tê dại, tim đập thình thịch, da gà trên người dựng đứng, cực kỳ sợ hãi, cậu ta lập tức né họng súng. 

 “Giữ nó lại cho tôi!” 

 Nhìn thấy cảnh này, Thẩm Hoài Xuân quát lên. 

 Ba vệ sĩ ngay lập tức giữ chặt Thẩm Xuân Phong, không cho cậu ta di chuyển. 

 “Thẩm Xuân Phong, vừa nãy tôi đã cho cậu cơ hội rồi”, Lâm Hàn lên tiếng, giọng nói lạnh lùng: 

 “Nể mặt Thẩm Hoài Xuân, cậu chỉ cần quỳ xuống xin lỗi tôi, sau đó cút khỏi nhà họ Thẩm thì chuyện hôm nay coi như cho qua. Nhưng cậu không biết quý trọng, còn muốn giết tôi, đương nhiên phải trả giá”. 

 Nói xong, Lâm Hàn bóp cò. 

 Đoàng! 

 Đoàng! 

 Đoàng! 

 Đoàng! 

 Bốn tiếng súng vang vọng khắp bãi đỗ xe dưới hầm. 

 Phịch! 

 Phịch! 

 … 

 Hai chân hai tay Thẩm Xuân Phong máu bắn tung toé, mùi máu tanh nồng nặc. 

 Bốn viên đạn lần lượt ghim vào hai khuỷu tay và hai đầu gối. 

 “Aaaaa!” 

 Mặt Thẩm Xuân Phong trong nháy mắt trắng bệch, la hét thảm thiết, đau đớn khiến toàn thân cậu ta co giật, vẻ mặt vặn vẹo: 

 “Aaaa! Đau chết mất!” 

 Máu liên tục tuôn ra từ miệng vết thương. 

 Cả người cậu ta mềm nhũn, yết ớt ngã nhào xuống đất. 

 “Cậu Thẩm!” 

 “Cậu Thẩm!” 

 Mấy tên vệ sĩ nhanh chóng đỡ cậu ta dậy. 

 “Không ai được đỡ!”, Thẩm Hoài Xuân lớn tiếng quát. 

 Ba vệ sĩ lập tức giải tán. 

 Phịch! 

 Thẩm Xuân Phong nằm trên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán. 

 “Cậu Lâm, Thẩm Xuân Phong phạm tội, thiếu chút nữa khiến tính mạng cậu gặp nguy hiểm, vậy nên dù cậu muốn giết nó, Thẩm Hoài Xuân tôi cũng không kêu ca nửa lời. Đây là hình phạt mà nó đáng phải chịu!” 

 Thẩm Hoài Xuân lại cất lời, giọng ông ta nghiêm túc, không hề giả dối. 

 “Chú, đừng giết cháu mà!” 

 Nghe đến đây, sắc mặt Thẩm Xuân Phong thay đổi dữ dội, cậu ta hét lên: 

 “Cầu xin chú đừng giết cháu! Cháu là cháu ruột chú mà!” 

 Thẩm Hoài Xuân chỉ lạnh lùng nhìn Thẩm Xuân Phong, im lặng không nói. 

 Thấy vậy, nỗi tuyệt vọng dâng lên trong lòng Thẩm Xuân Phong. 

 Cậu ta lại nhìn Lâm Hàn, bò tới trước mặt anh cầu xin: 

 “Lâm Hàn… À không, cậu Lâm, đừng giết tôi, xin đừng giết tôi!” 

 “Chỉ cần cậu không giết tôi, tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho cậu! Cầu xin cậu đấy!” 

 Bây giờ cậu ta đã hối hận xanh ruột rồi, cuối cùng cũng hiểu câu nói “Thẩm Hoài Xuân cũng không cứu được cậu” của Lâm Hàn trên thuyền Tuý Hồng. Câu này là bốc phét ư? Là sự thật đó! 

 Ngay cả Thẩm Hoài Xuân cũng phải gọi Lâm Hàn là cậu Lâm, thái độ còn tôn kính như vậy thì sao ông có thể cứu được cậu? 

 Lâm Hàn liếc mắt nhìn Thẩm Xuân Phong: 

 “Hôm nay tôi tha cho cậu một mạng, nếu không phải cậu họ Thẩm thì bây giờ cậu đã là một cái xác rồi”. 

 Nói xong Lâm Hàn ném khẩu súng sang một bên, vệ sĩ lập tức bắt lấy.