Y đợi.
Năm đó Bùi Trường Hoài ôm một vò Hồ Bích nhất phẩm Tạ Tùng Tuyển thích nhất, đứng trên tường thành cao ngời ngợi, gió lạnh như cắt da xẻ thịt thổi bay vạt áo y, trước mắt chỉ là tuyết trắng ngút trời.
Kinh thành phủ tuyết, mai đã nở đỏ cấm cung, chỉ là người xưa thất hứa. Tuyết vẫn nặng hạt.
Bùi Trường Hoài tỉnh giấc, quên gần hết cảnh tượng trong mộng, nằm đó trân trân nhìn vào vô định, sợ lại tiếp tục mộng thấy chuyện xưa cũ nên chẳng dám ngủ tiếp, mới tinh mơ đã dậy đến đình giữa luyện kiếm.
Đến khi trời hửng sáng mới trở lại phòng đổi sang triều phục vào cung.
Gần đây thân thể của Thánh thượng không yên, buổi sớm thượng triều chốc lát, sau khi bãi triều, Thái giám tổng quản Trịnh Quan giữ Bùi
Trường Hoài lại, nói Hoàng đế có chuyện muốn y đến Minh Huy Điện diện kiến.
Bùi Trường Hoài có chút nghi ngờ, đi theo Trịnh Quan vào Minh Huy Điện.
Sùng Thiệu Hoàng đế vận thường phục bằng gấm xanh đen, tay rộng vạt dài, tóc buộc hờ hững, đang ngồi sau thư án chuyên tâm xem tấu chương.
Bùi Trường Hoài quỳ xuống thỉnh an: “Hoàng thượng.”
Sùng Thiệu Đế không ngẩng đầu, vén tay áo, đề bút phê duyệt tấu chương, cất giọng: “Vừa mới khỏi bệnh đừng quỳ ở đó, đứng lên đi.”
Bùi Trường Hoài đứng dậy, cúi đầu, đợi Sùng Thiệu Đế chỉ thị.
Thiệu Sùng Đế gấp tấu chương lại, vươn vai một cái, mới ngẩng đầu nhìn Bùi Trường Hoài: “Nói cho trẫm nghe, con với Văn Thương lần này có khuất mắc gì?”
Văn Thương là tên lúc nhỏ của Tạ Tri Quân.
Xem ra người của Tiêu Vương phủ đã chạy đến cáo trạng với Hoàng thượng rồi.
Bùi Trường Hoài bình tĩnh đáp: “Chỉ là chút chuyện bất đồng, thần nhất thời xung động, xin Hoàng thượng giáng tội.”
“Con quả thật có tội.” Sùng Thiệu Đế nói tiếp: “Một người là thân thích của trẫm, một người là trọng thần của trẫm, chỉ vì chút chuyện gây gổ mà đánh nhau giữa phố, để bách tín chứng kiến trò cười, hai con không sợ mất mặt sao?”
Bùi Trường Hoài quỳ xuống, lưng vẫn thẳng đứng, không nhìn ra có chút hối hận nào.
Hoàng đế đã hỏi, đại khái đã biết khúc chiết bên trong, y lãnh phạt coi như xong chuyện.
Sùng Thiệu đế im lặng nhìn y một lát, không còn cách nào: “Được rồi, cho dù là vì cái gì, con đánh Văn Thương bị thương không nhẹ, nếu trẫm không phạt con cũng không thể ăn nói với Tiêu Vương phủ… Lĩnh hai mươi trượng, về Hầu phủ đóng cửa suy ngẫm nửa năm, chuyện trong Bắc doanh tạm thời cứ giao cho Triệu Quân xử lý.”
Bùi Trường Hoài nhăn mày, chậm chạp không lĩnh chỉ tạ ân, lúc sau mới mở miệng: “Thần không hiểu.”
Sùng Thiệu Đế hỏi: “Con không hiểu chỗ nào?”
Thứ nhất, Thánh thượng không hỏi tội y trên triều mà gọi y vào Minh Huy Điện nói riêng, có thể thấy người chỉ xem mâu thuẫn của y và Tạ Tri Quân là chuyện nhỏ không đáng kể.
Thứ hai, lúc y vào Minh Huy Điện, Thánh thượng cũng không lập tức trách tội mà hỏi nguyên do y ra tay đánh Tạ Tri Quân, đồng ý nghe y phân giải, điều này có nghĩa là người cũng không thật sự muốn trách tội.
Bùi Trường Hoài vốn nghĩ, chỉ cần chịu một trận phạt đánh là xong. Nhưng nào ngờ Sùng Thiệu Đế còn muốn tước đi quyền lực của y ở Bắc doanh, lựa chọn trọng dụng Triệu Quân.
Bùi Trường Hoài đã lĩnh giáo qua thủ đoạn của Triệu Quân, người này bề ngoài dễ xúc động bốc đồng, thực tế lại có tầm nhìn xa rộng, tác phong dứt khoát, mưu kế thâm sâu.
Y thậm chí không nghi ngờ, cơ bản không cần tới nửa năm, Triệu Quân có thể làm thay đổi thời thế ở Bắc doanh.
Nước đi này của Thiệu Sùng Đế, chẳng khác nào biến Bùi Trường Hoài thành một thống soái bù nhìn.
Bùi Trường Hoài mím môi, ngẩng đầu nhìn thẳng Sùng Thiệu Đế, nói thẳng: “Hoàng thượng là hoài nghi thần có dị tâm, hay là vốn đã bất mãn chuyện thần đoạt quyền thống lĩnh Bắc doanh?”
Sùng Thiệu Đế lạnh giọng: “Ai cho con cả gan dám dùng giọng điệu hỗn xược này chất vấn trẫm?”
Bùi Trường Hoài lặng người, chỉ biết cúi đầu. “Tên nhóc con, ngẩng đầu lên cho trẫm.”
Ngữ khí của Thánh thượng đột nhiên thay đổi, không phải dùng để trách tội, mà có phần chiều chuộng con trẻ.
Bùi Trường Hoài ngẩng đầu, thấy người đang cười, không giống như đang phát nộ.
Y an tâm chút ít, trấn định nói tiếp: “Thần không dám bất kính, chỉ là thần quá mức ngu xuẩn, không đoán được tâm tư của người. Cho dù có đoán cũng chỉ đoán sai nên mới trực tiếp hỏi thẳng người, người nói gì thì Trường Hoài chỉ xin tuân mệnh.”
Sùng Thiệu Đế cười nói: “Con mà ngu xuẩn? Bùi Lão Hầu gia và hai người ca ca của con cũng không theo kịp tính toán của con. Nếu con thật
sự là một kẻ bất tài, lúc đầu trẫm đã không giao Vũ Lăng quân cho con.”
Bùi Trường Hoài nghe người nhắc tới cha huynh của mình, biết người vẫn niệm tình công lao của Bùi gia.
Bùi Trường Hoài tiếp tục nói: “Hoàng thượng nếu đã tín nhiệm thần, hà cớ gì phải phái một Triệu Quân đến?”
“Là trẫm phái đến sao?” Sùng Thiệu Đế làm ra vẻ mặt vô tội, giả vờ hồ đồ, hỏi lại: “Không phải là con tự tay viết tấu chương cho trẫm đòi Triệu Quân tới Bắc doanh hay sao? Còn dặn dò trẫm phải trọng dụng hiền tài, phong cho y chức Đô thống.”
Bùi Trường Hoài nín thinh, luận về tính toán, y vẫn không theo kịp một phần mười của vị ngồi đây.
Lúc này, Trịnh quan bưng một chén chè hạt sen đường phèn vào, bẩm đây là Hoàng hậu nương nương đích thân chuẩn bị.
Hạt sen (liánzi), đứa trẻ đáng thương (liánzi).
Sùng Thiệu Đế lặng người chốc lát, trầm giọng nói: “Trẫm còn nhớ, lúc Mẫn Lang còn nhỏ cứ thích quấn lấy Hoàng hậu đòi nàng nấu món chè này.”
Nói xong, khóe mắt của người cũng đã đỏ, nhưng chỉ trong chốc lát đã giấu nhẹm cảm xúc, ai cũng không nhìn thấy.
Người nói với Trịnh Quan: “Chính Tắc Hầu cũng thích ngọt, cứ thưởng cho nó đi.”
Trịnh Quan khom người, bưng chén chè tới trước mặt Bùi Trường Hoài.
“Ăn xong thì đi lãnh phạt. Bây giờ không hiểu, về phủ suy ngẫm, bao giờ nghĩ ra rồi hãy đến gặp trẫm.” Giọng nói của Thiệu Sùng Đế nghiêm khắc: “Trịnh Quan, ngươi đích thân hành hình.”
Trịnh Quan cúi người nhận lệnh, thấy Hoàng thượng vừa thưởng vừa phạt, hiển nhiên không phải thật sự muốn phạt người.
Bùi Trường Hoài ăn xong chén chè, theo Trịnh Quan ra khỏi điện, nhận hai mươi trượng.
Trịnh Quan hành hình xuống tay không nặng không nhẹ, trên lưng y chỉ xuất hiện vết đòn, không động tới gân cốt.
Tin Hoàng thượng phạt đánh Chính Tắc Hầu truyền khắp kinh thành.
Phủ Thái sư sai người báo tin cho Vệ Phong Lâm của phủ Tướng quân, Vệ Phong Lâm lập tức bẩm báo cho Triệu Quân.
Lúc này hắn đang nằm trên sập đọc “Kỳ hiệp chúng thoại” giết thời gian, nghe tin Bùi Trường Hoài bị phạt đánh lập tức khép sách lại: “Sao lại bị phạt?”
Vệ Lâm Phong nói: “Vì chuyện của Tiêu Vương Thế tử.” Triệu Quân vừa nghe, trào phúng: “Đáng đời.”
Rõ ràng đã biết Tạ Tri Quân muốn gây sự nên mới bắt Bùi Nguyên Mậu, y lại vì một kẻ đã ch/ết trước đám đông ra tay đánh hoàng thân quốc thích, bị phạt đánh là đáng đời.
Triệu Quân không muốn nghe nữa, mở sách tiếp tục đọc.
Vệ Phong Lâm thấy hắn không còn gì dặn dò, đang định lui xuống, lại nghe Triệu Quân cất giọng: “Ai hành hình?”
Vệ Phong Lâm thành thực hồi đáp: “Thái giám bên cạnh Hoàng thượng, Trịnh công công.”
Triệu Quân thấp giọng: “Vậy thì tốt.”
Chuyện của Bùi Trường Hoài và Tạ Tri Quân có thể là chuyện nhỏ cũng có thể là chuyện lớn, làm lớn chuyện là tội ch/ết, nhỏ thì coi như mâu thuẫn giữa thần tử, toàn phải xem ý của Thánh thượng.
Trịnh Quan là tâm phúc của Hoàng thượng, nếu thật sự muốn đánh ch/ết Bùi Trường Hoài không cần phải để tay y dính máu.
Vệ Phong Lâm nhìn nét mặt của hắn, ngập ngừng hỏi: “Gia định đến Hầu phủ sao?”
Triệu Quân đáp: “Không có ý định này.”
Vệ Phong Lâm im lặng một chút lại nói tiếp: “Phía Thái sư chuyển lời, hi vọng gia có thể nắm chắc thời cơ, nhân lúc Chính Tắc Hầu bị cấm túc nhanh chóng nắm lấy Vũ Lăng quân.”
“Ta biết nên làm gì.” Triệu Quân trầm ngâm, nói: “Đợi lát nữa ngươi đến chỗ Binh bộ Thượng thư gửi thiếp mời, cứ nói… nghe tin Thượng thư đại nhân thích sưu tập binh khí, chỗ ta gần đây có được một thần binh, mồng chín mở tiệc tại lầu Phù Dung mời y tới chiêm ngưỡng.”
Vệ Phong Lâm tuân lệnh lui xuống.
Triệu Quân bất giác cầm chiếc chuông ngọc treo bên hông, tiếng chuông leng keng làm hắn tâm phiền ý loạn, đành gấp sách lại.
Bùi Trường Hoài chịu phạt xong được người khiêng về Hầu phủ.
Lưng y thấm ướt máu, khó coi vô cùng, lang trung cho y uống thuốc tê rồi mới thoa thuốc, y cứ thế mà ngủ mất, lúc tỉnh dậy đã nghe tiếng khóc thút thít ở bên cạnh.
Mở mắt liền thấy Từ Thế Xương ngồi bên giường đang lau nước mắt.
Bùi Trường Hoài không nhịn được bật cười, yếu ớt nói: “Cẩm Lân à, ngươi khóc nhìn xấu quá, tém tém lại đi.”
Từ Thế Xương nghe giọng y, tròn mắt: “Trường Hoài ca ca, huynh, huynh tỉnh rồi? Còn đau không? Ôi, ta lại hỏi ngu rồi, đã bị đánh thành cái dạng này có thể không đau sao? Lần này Hoàng thượng ác thật.”
Có lẽ là vì dược tính của thuốc tê chưa dứt, Bùi Trường Hoài không thấy đau mấy, chỉ thấy hơi ngứa.
Y nói: “Không sao, xuống tay không nặng.”
Từ Thế Xương nghiến răng: “Ta biết chuyện rồi, là tên Tạ Tri Quân kia kiếm chuyện, rồi đánh không lại huynh nên đi tìm Hoàng thượng cáo trạng!” Ngừng lại hít một hơi rồi mới nói tiếp: “Hừ, nhóc ba tuổi còn có cốt khí hơn hắn! Trường Hoài ca ca, huynh cứ đợi đi, ta đi cho hắn một bài học trút giận giúp huynh.”
Bùi Trường Hoài ngăn y lại: “Thôi đừng…”
Y muốn ngồi dậy khuyên răn Từ Thế Xương, Từ Thế Xương giữ người y lại, không để y cử động. Bùi Trường Hoài vừa nhúc nhích, cơn đau lập tức truyền khắp người, làm y ướt mồ hôi lạnh.
Y nằm sấp trở lại, nhẹ giọng nói: “Ngàn vạn đừng đi, ta đánh hắn Hoàng thượng trách tội ta, coi như giải quyết xong chuyện. Ngươi còn đi gây thêm chuyện không sợ bị đánh hay sao?”
Từ Thế Xương bực dọc: “Hừ, đợi tối trời ta trùm bao bao bố đánh hắn một trận thử xem hắn biết là ai ra tay hay không?”
Bui Trường Hoài bật cười, nắm cổ tay Từ Thế Xương: “Ngươi đến đây thăm ta là được rồi.”
Từ Thế Xương nghe câu này của y, lại đau lòng cho y.
Bùi gia trên dưới chỉ còn mình Bùi Trường Hoài, hai vị tẩu tẩu của y vì tránh hiềm nghi đã dọn ra biệt phủ, Bùi Trường Hoài giờ bị thương không xuống nổi giường, bên cạnh y cũng chỉ còn lại mấy tên nô tài. Bởi vì bị Thánh thượng giáng tội, trừ Từ Thế Xương cũng chẳng còn ai dám đến thăm hỏi.
Từ Thế Xương nói: “Trường Hoài ca ca, mỗi ngày ta đều sẽ đến thăm huynh. Đợi thương thế của huynh tốt lên ta sẽ đi xin cha ta cầu tình Hoàng thượng để người không cấm túc huynh nữa. Ca ca đừng lo, mọi chuyện cứ để cho ta.”
Bùi Trường Hoài biết không thể từ chối ý tốt của y nữa, cười cười gật đầu.
Lang trung bước vào thay thuốc cho Bùi Trường Hoài, y sợ Từ Thế Xương bị dọa nên tiễn người về phủ.
Từ Thế Xương đi rồi lang trung mới bắt đầu, bởi vì thuốc tê không thể uống liên tục, lúc đổi thuốc, Bùi Trường Hoài chỉ có thể chịu đau.
Lang trung này lúc trước cùng lão Hầu gia ra chiến trường, sau trận Tẩu Mã Xuyên, ông từ chức quân y lưu tại Hầu phủ, chuyên tâm làm việc cho Bùi Trường Hoài.
Bởi vì ông là thuộc hạ cũ của phụ thân, Bùi Trường Hoài rất kính trọng ông, kính xưng “An Bá”.
Bột thuốc rải trên vết thương, da thịt tựa như bị thiêu trong liệt hỏa, vai Bùi Trường Hoài run lên, đau đớn cực kỳ, y không nhịn được rên lên.
An Bá thấy vậy, lấy một nhánh ô căn lạnh lẽo để y cắn trong miệng, vừa có thể để y tỉnh táo vừa ngăn lại tiếng kêu rên.
An Bá trầm giọng nói: “Tiểu Hầu gia, cho dù là trước mặt người khác hay ở chốn không người cũng không được để lộ sự yếu đuối của ngài. Ngài là đứa con trai duy nhất còn sống của lão Hầu gia, đừng để phụ thân ngài thất vọng.”
Bùi Trường Hoài nhắm mắt, cắn chặt nhánh thuốc trong miệng, trừ tiếng thở dốc không còn phát ra âm thanh nào khác.
Thay thuốc xong, An Bá mang hộp thuốc ra ngoài.
Lúc mở cửa, ông nghe thấy một tiếng chuông rất nhỏ, nhìn quanh lại chẳng thấy ai, chỉ coi như nghe nhầm, xoay người đi đến hành lang dặn dò nô tài nấu thuốc.
Thẳng đến lúc trời tối, Bùi Trường Hoài khát khô họng tỉnh giấc.
Bên ngoài bình phong chỉ le lói một trản đèn, chiếu ánh sáng ảm đạm vào bên trong. Y mơ màng mở mắt, xuyên qua bình phong nhìn thấy một dáng người, khàn giọng kêu: “Nước.”
Y chưa tỉnh hoàn toàn, lại nhắm mắt chờ người kia bưng một chén trà đã nguội lạnh bước qua, dùng ngón tay chấm nước lên đôi môi khô khốc của y.
Đầu ngón tay cố ý động chạm môi y, động tác vừa ám muội vừa càn quấy.
Bùi Trường Hoài rất nhanh nhận ra có điều không đúng, ngẩng đầu, đối diện một đôi mắt đen láy phong lưu anh tuấn vô cùng.
Y chau mày hỏi: “Sao lại là ngươi?”
Ngón tay Triệu Quân tiếp tục mân mê khóe môi y, hỏi lại: “Là ta đây, làm Hầu gia thất vọng rồi sao?”