"Đúng là anh đã từng nói, nhưng mà em đã làm cái gì! Những lần thâm tình của anh, đều đổi lại một câu phế vật! Những câu mất mặt xấu hổ! Tôi ở nhà họ Thẩm các người, chưa từng xem tôi như là người! Tôi nghèo sao? Tôi là vì 300 triệu của ba em sao! Hả?!" Lâm Chi Diêu xoay người hét lớn với Thẩm Mộng Thần, nước mắt cũng không giữ được rơi xuống.
"Cả một năm nay, em và mẹ em còn mấy người tự cho là thân thích của nhà họ Thẩm nữa, bất luận anh làm cái gì, mấy người đã từng quan tâm tôi một lần sao? Lúc mấy người ăn tiệc có để cho tôi ăn cùng một bàn sao? Một năm qua, địa vị của tôi ở nhà họ Thẩm các người, sánh được với một con chó sao?Những chuyện này…Em bảo tôi quên thế nào!" Lâm Chi Diêu chảy nước mắt tiếp tục rống với Thẩm Mộng Thần...
Lúc này Thẩm Mộng Thần không biết nói gì, chỉ có thể ngẩn người khóc…
Trong lòng Lâm Chi Diêu cũng vô cùng khó chịu, một lúc lâu sau, anh hít sâu mấy hơi, buộc mình bình tĩnh lại, vô cùng phức tạp nhìn Thẩm Mộng Thần nói: "Mộng Thần, giữa chúng ta không có duyên phận, bây giờ em đối với tôi thật sự là yêu sao? Có lẽ sau khi ly hôn, em phát hiện ra những chuyện tôi làm mà cảm động, nhưng cảm động không phải là yêu..." Thẩm Mộng Thần lắc đầu: "Không, đó là yêu, không phải là cảm động... Lâm Chi Diêu, em van anh, em cầu anh quay trở lại được không?" Lâm Chi Diêu vô cùng thống khổ nhắm nghiền hai mắt, hít sâu một hơi, đau lòng vô cùng lắc đầu nói: "Thực xin lỗi, chúng ta thật sự không quay lại được... "
"Không, có thể quay lại được, sau khi ly hôn, em không có bạn trai, anh cũng không có bạn gái, chúng ta vẫn có thể quay lại..." Thẩm Mộng Thần lắc đầu hét lớn với Lâm Chi Diêu.
Trần Viên Viên trong góc yên lặng nhìn hai người, nhất là Lâm Chi Diêu vô cùng đau khổ, cô vội vàng chạy đến trước mặt Lâm Chi Diêu, kéo tay Lâm Chi Diêu khóc nói: “Anh, em biết trong lòng anh không buông được chị Mộng Thần, chị Mộng Thần biết sai rồi, anh cho chị ấy một cơ hội có được không? Em xin anh, anh như vậy trong lòng chị Mộng Thần sẽ khó chịu, nhưng trong lòng anh dễ chịu sao? Em xin anh đó, anh tha thứ cho chị Mộng Thần đi…”
" Em câm miệng cho anh! Em biết cái gì!" Lâm Chi Diêu hét lớn một tiếng với Trần Viên Viên
Trần Viên Viên bị Lâm Chi Diêu hét một tiếng, lập tức ngây người, Lâm Chi Diêu không phản ứng lại với cô, mà quay đầu nói với Thẩm Mộng Thần: “Em nói tôi không có bạn gái đúng không? Được, bây giờ em nhìn kĩ đi, từ hôm nay, bạn gái của tôi chính là cô ấy!” Lâm Chi Diêu nói xong kéo tay Trần Viên Viên lại.
Trần Viên Viên phản ứng mạnh mẽ, vội vàng rút khỏi tay Lâm Chi Diêu, nhưng cô không có sức lớn như Lâm Chi Diêu. Bình thường cô thường xuyên kéo tay Lâm Chi Diêu, nhưng đó là lúc không có Thẩm Mộng Thần. Lúc này trước mặt Thẩm Mộng Thần, cô không muốn bởi vì mình mà làm Thẩm Mộng Thần và Lâm Chi Diêu sinh ra càng nhiều hiểu lầm.
"Anh, anh buông tay, anh như vậy chị Mộng Thần sẽ nổi giận, hiểu lầm giữa hai người sẽ càng sâu hơi..." Trần Viên Viên sắp khóc rồi.
Sau đó cô nói với Thẩm Mộng Thần: “Chị Mộng Thần, anh của em hay nói đùa, chị đừng xem là thật, trong lòng anh ấy vẫn luôn thích chị…” Lâm Chi Diêu nhìn Trần Viên Viên nói: “Em giặt quần áo cho anh, nấu cơm cho anh, mỗi ngày đều làm đủ mọi cách chọc anh vui, em chỉ xem anh là anh trai sao?” Trần Viên Viên bị Lâm Chi Diêu hỏi như vậy, ngẩn cả người, trong ánh mắt có sự cầu khẩn: “Cầu xin anh, anh, đừng nói nữa, đừng nói nữa…” Trần Viên Viên chảy nước mắt, lắc đầu nói.
Bởi vì Lâm Chi Diêu nói đúng, trong lòng cô không ngừng xem Lâm Chi Diêu thành anh trai, cũng đã sớm yên lặng thích Lâm Chi Diêu. Chỉ là trong lòng cô cũng hiểu được, trong lòng Lâm Chi Diêu yêu nhất là Thẩm Mộng Thần, cho nên cô vùi sự yêu thích với Lâm Chi Diêu xuống đáy, không dám biểu lộ với Lâm Chi Diêu. Cô chỉ có thể yên lặng quan tâm Lâm Chi Diêu, làm anh vui vẻ, làm anh cười, làm anh thoải mái…
Trần Viên Viên trầm mặc, làm Thẩm Mộng Thần cũng ngẩn người. Cô cũng là một người phụ nữ, lúc này sau khi Lâm Chi Diêu nói xong, cô nhìn thấy phản ứng của Trần Viên Viên, lập tức hiểu ra được, Trần Viên Viên quả thực thích Lâm Chi Diêu, hơn nữa rất thích rất thích.
Trần Viên Viên thích đến mức, dù Lâm Chi Diêu là người trong lòng, cô ấy cũng vì Lâm Chi Diêu có thể vui vẻ mà đi tìm chính mình, để hình và Lâm Chi Diêu hòa hợp lại. Trần Viên Viên rõ ràng làm được cho Lâm Chi Diêu đến bước này, cô cũng kinh ngạc…
Lâm Chi Diêu hít một hơi thật sâu giữ chặt tay Trần Viên Viên: "Sau này, em sẽ là bạn gái của anh..." Nói xong Lâm Chi Diêu kéo Trần Viên Viên đi ra ngoài, lúc Trần Viên Viên bị Lâm Chi Diêu kéo tới cửa, mới quay đầu hét lớn với Thẩm Mộng Thần: "Chị, chỉ đừng bỏ anh của em, trong lòng của anh ấy chỉ có chị, chị đừng đi, đừng rời khỏi Thiên Hải...” Cạch… Sau khi cửa đóng lại, Thẩm Mộng Thần vô lực ngồi xuống, một tháng trước ngày ly hôn đó, bên cạnh Lâm Chi Diêu cũng có một người phụ nữ, thậm chí là một người phụ nữ quyến rũ Ân Nhất Tiếu, là hoa khôi giảng đường. Chỉ là lúc đó dù là Ân Nhất Tiếu, Thẩm Mộng Thần cũng không để trong lòng. Nhưng Trần Viên Viên hôm nay bên cạnh Lâm Chi Diêu, cô gái vẫn đang còn là sinh viên năm tư này, làm cô cảm nhận được nguy cơ rất lớn.
Rõ ràng Trần Viên Viên không xinh đẹp như cô, các mặt cũng kém cô, nhưng trong lòng cô vẫn có chút sợ, sợ Lâm Chi Diêu thật sự bị Trần Viên Viên đoạt mất.
Một mình Thẩm Mộng Thần ngây người trong phòng một lúc lâu, hạ quyết định: “Lâm Chi Diêu, em sẽ không buông tay, em sẽ làm anh trở lại bên cạnh em, lần này em sẽ không buông tay, anh là chồng em, em là vợ của anh, lúc này em tuyệt đối sẽ không để anh đi…Tuyệt đối không…”
Trần Viên Viên bị Lâm Chi Diêu kéo ra khỏi phòng đi một lúc lâu sau mới bỏ tay Lâm Chi Diêu ra được: “Anh, anh đừng như vậy được không? Em rất đau lòng…Thật sự…” Lâm Chi Diêu mạnh mẽ ôm Trần Viên Viên vào lòng, thở dài ra, xem như tất cả loạn lạc trong lòng, đều theo hơi thở này ra ngoài, tiêu tán. Lâm Chi Diêu nhẹ nhàng nói bên tai Trần Viên Viên: "Làm bạn gái của anh đi..." Trần Viên Viên vốn còn đang không ngừng giãy dụa, sau khi nghe tiếng thở dài đó của Lâm Chi Diêu, cô ngây người. Trong tiếng thở dài đó của Lâm Chi Diêu bao hàm rất nhiều thứ, bất đắc dĩ, buông, không cam lòng, giải thoát…
"Được..." Trần Viên Viên khàn khàn nói ra, từ từ đưa tay ôm chặt Lâm Chi Diêu.
Nhiều khi, chuyện chính là trùng hợp như vậy, ngay lúc Trần Viên Viên ôm lấy Lâm Chi Diêu, Thẩm Mộng Thần cũng đứng cách hai người không xa, cô nhìn hai người đang ôm nhau đằng xa, lập tức vô lực dựa vào tường….
Là cô tự đẩy Lâm Chi Diêu yêu cô, vì cô trả giá mọi thứ đi, đưa vào trong ngực một người phụ nữ khác….
Thẩm Mộng Thần vừa quyết định trong phòng trà, lúc này nhìn thấy hai người ôm nhau lập tức sụp đổ, không có sức chèo chống…
"Lâm Chi Diêu, em có thể theo đuổi lại được anh sao? Viên Viên yêu anh như vậy, em vẫn có thể có được anh sao?" Thẩm Mộng Thần nhìn đằng sau bóng lưng Lâm Chi Diêu và Trần Viên Viên kéo nhau đi, lẩm bẩm nói...
"Em có thể theo đuổi lại được anh sao?" Thẩm Mộng Thần từ từ ngồi xuống đất, khóc không thành tiếng….