Càng ngày càng đến gần ngày 30 tháng mười một, thành phố Nam Giang lại càng nhiều sóng gió hơn, mặt ngoài cũng gió nổi mây vần, ngày 30 ngày lễ mừng chủ tịch Tập đoàn Cửu Châu nhận chức, giống như một tấm lưới lớn, quơ hết tất cả những người liên quan và không liên quan vào...
Nhưng cho dù bên ngoài có sóng gió mạnh mẽ đến cỡ nào thì trong biệt viện Tử Trúc của Lâm Chi Diêu ở thành phố Nam Giang vẫn vô cùng yên lặng, không hề chịu chút ảnh hưởng nào.
Thẩm Mộng Thần không mảnh vải che thân dịu dàng hạnh phúc rúc vào ngực Lâm Chi Diêu, ngẩng đầu khẽ hôn lên mặt Lâm Chi Diêu, hỏi Lâm Chi Diêu: “Chồng ơi, vết thương của anh thật sự hết đau rồi sao? Anh còn chưa lành hẳn, lúc này lại vận động mạnh như thế...” Giọng nói của Thẩm Mộng Thần mang theo chút u oán.
Lâm Chi Diêu cười ôm vai Thẩm Mộng Thần: “Không đau, bây giờ đã sắp lành hẳn rồi, cơ thể anh khôi phục nhanh lắm, hơn nữa vết thương kia cũng không sâu. Yên tâm đi, thật sự không sao hết...”
Thẩm Mộng Thần gật đầu: “Ừ, vậy chồng à, tối nay lúc ăn cơm, em cũng đã từ chức với tổng giám đốc Giang rồi, bắt đầu từ tuần sau, cả hai chúng ta đều thất nghiệp...”
Lâm Chi Diêu gật đầu: “Ừ, đúng vậy, bắt đầu từ tuần sau hai chúng ta đã thất nghiệp, em cũng không cần đi học...” Lâm Chi Diêu mang theo ý nghĩa sâu xa nói.
Thẩm Mộng Thần cắn môi nói: “Không sao cả, em tin tưởng chồng, anh cũng phải tin em. Dựa vào khả năng của hai chúng ta, chắc chắn sẽ tìm được công việc khác, nếu thật sự không được thì chúng ta rời khỏi thành phố Nam Giang, đến Thiên Hải, hoặc là đi Yến Kinh, anh nói xem được không?”
Lâm Chi Diêu cười nói: “Ừ, đều được, anh nghe lời em...”
Lâm Chi Diêu nói xong, Thẩm Mộng Thần lập tức không vui, thờ dài, trong mắt có thêm chút bất đắc dĩ: “Haizz, nhưng mà chúng ta đã ở Nam Giang rất lâu rồi, đột nhiên rời đi cũng có chút không nỡ, hơn nữa căn nhà này rất đẹp, anh nói coi nếu chúng ta bán đi thì cũng tiếc thật...”
Lâm Chi Diêu cúi đầu hôn lên trán Thẩm Mộng Thần, nói: “Bé ngốc, chỗ có em mới là nhà của anh. Đi đâu cũng không quan trọng, quan trọng là phải có em ở bên cạnh...”
Thẩm Mộng Thần nghe Lâm Chi Diêu nói, hai mắt rưng rưng, chủ động hôn Lâm Chi Diêu: “Ừ, cảm ơn chồng!”
Lâm Chi Diêu nhìn Thẩm Mộng Thần vô cùng xinh đẹp đang nằm trong lòng, nói với Thẩm Mộng Thần: “Mộng Thần, ngày mai chính là ngày chủ tịch mới của Tập đoàn Cửu Châu nhận chức. Mai là thứ bảy, mẹ cũng không có ở nhà, anh muốn đi dạo khắp Nam Giang với em có được không? Chỉ hai chúng ta thôi, ngày mai chúng ta không làm gì cả, chỉ đi dạo, thăm thú hết những nơi chúng ta quen thuộc ở Nam Giang lúc trước, được không?”
Lâm Chi Diêu nhìn thẳng vào hai mắt Thẩm Mộng Thần, trong lòng anh vừa chờ mong, lại có chút mất mác đối với ngày mai. Chờ mong thì khỏi cần phải nói. Nhưng mất mác là vì có lẽ từ nay về sau, anh và Thẩm Mộng Thần không bao giờ có thể quay về những ngày tháng yên lặng như bây giờ nữa.
Có thể nói, ngày mai sẽ là ngày cuối cùng Lâm Chi Diêu dùng thân phận một nhân viên quèn, một đứa đến ở rể. Cũng là ngày cuối cùng trong cuộc sống yên ổn suốt hai mươi nay của Thẩm Mộng Thần. Bắt đầu từ ngày mốt, Lâm Chi Diêu sẽ là chủ tịch của Tập đoàn Cửu Châu, người có thân phận cao quý nhất thành phố Nam Giang, mà Thẩm Mộng Thần làm vợ của Lâm Chi Diêu, từ ngày đó về sau, cũng sẽ trở thành người được mọi người cung phụng như công chúa, thậm chí sau này nếu hai người bọn họ xuất hiện trên đường phố của thành phố Nam Giang, sẽ bị mọi người bàn tán xôn xao ngay.
Cho nên nếu đến lúc đó, vậy thì cuộc sống yên bình lúc trước sẽ không còn nữa. Cho nên Lâm Chi Diêu chỉ muốn cùng với Thẩm Mộng Thần, không suy nghĩ gì, không cần làm gì, không gặp mặt ai, chỉ hai người bọn họ đi dạo khắp thành phố Nam Giang này. Đi đến những nơi từng đi qua, buồn cũng được, vui cũng tốt, đều đi ngắm nhìn.
Thẩm Mộng Thần đương nhiên không biết vì sao Lâm Chi Diêu lại nói như thế, cô suy nghĩ một chút, cho rằng trong lòng Lâm Chi Diêu có rối rắm phức tạp riêng, cho rằng Lâm Chi Diêu cảm thấy khó chịu. Mà trong lòng cô cũng có rất nhiều chuyện khó chịu, cho nên gật đầu nói: “Được được, vậy ngày mai chúng ta đi dạo thành phố Nam Giang, ngắm nhìn, không gặp ai hết, chỉ hai chúng ta...”
Lâm Chi Diêu lại nhẹ nhàng hôn lên trán Thẩm Mộng Thần: “Ừ, vậy ngày mai hai chúng ta sẽ hẹn hò với nhau, tắt điện thoại, không gặp ai hết...”
“Được được...” Thẩm Mộng Thần gật đầu đồng ý lời Lâm Chi Diêu.
Nửa tiếng sau, Thẩm Mộng Thần đã ngủ rồi, ngủ ngon lành, dần dần phát ra tiếng ngáy khe khẽ, mấy ngày nay cô mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, tâm lý rất mệt mỏi, lúc nãy bị Lâm Chi Diêu đùa nghịch cơ thể cũng vô cùng mệt mỏi.
Mười hai giờ khuya, chờ Thẩm Mộng Thần ngủ sau, Lâm Chi Diêu đứng dậy đi đến ban công, anh chỉ mặc áo ngủ màu trắng, hứng làn gió đêm lạnh buốt, dựa vào bệ cửa sổ.
Lúc nãy anh mới nhận được tin nhắn do bà nội gửi đến: “Chi Diêu, bảy ngày sau con quay về Yên Kinh một chuyến, bà nội nhớ con. Đúng rồi, chúc con và cô Thẩm kia hạnh phúc...”
Lâm Chi Diêu trả lời vài câu cho bà nội xong lập tức xóa tin nhắn này đi. Đây cũng là lý do làm anh không ngủ được. Bà nội đích thân gửi tin nhắn bảo anh quay về, trong lòng Lâm Chi Diêu cũng đã biết được tính nghiêm trọng của sự việc.
“Bảy ngày sao...” Lâm Chi Diêu lẩm bẩm, anh quay đầu lại nhìn Thẩm Mộng Thần đang ngủ say, anh lặng lẽ nắm chặt nắm đấm.
Anh biết chỉ e bảy ngày này cũng là do bà nội tốn rất nhiều sức lực mới giành lấy được cho anh. Nếu không dựa theo tính tình của chi thứ Lâm Thị, sẽ không cho anh thời gian bảy ngày. Thật ra trong lòng Lâm Chi Diêu đã tính toán, nhiều nhất anh cũng chỉ có thời gian ba ngày, chi thứ Lâm Thị sẽ làm khó dễ anh, mà bây giờ lại có thêm bốn ngày nữa.
Mà bảy ngày này cũng đủ để anh sắp xếp tất cả mọi chuyện bên này xong xuôi. Chuyện bên Nam Giang đã sắp xếp gần xong hết rồi, bước tiếp theo anh muốn đến Thiên Hải, sau khi đến Thiên Hải gặp Thiện Lão rồi, lập tức ra Bắc!
Lần này ra Bắc có lẽ sẽ gặp được người ba đã nhiều năm không gặp của anh, đối mặt trực diện với người ba lạnh lùng vô tình nhưng lại nắm giữ tất cả quyền lực của Lâm Thị.
“Lâm Diễn!” Trong mắt Lâm Chi Diêu đầy vẻ lạnh lùng, người đàn ông mà anh từng kính trọng, tôn kính nhất, nhưng bây giờ người đàn ông đó đã trở thành ác mộng của anh, cơn ác mộng không thể nào chạy thoát được!
Lâm Chi Diêu đột nhiên lắc đầu, cố gắng ép bản thân đừng nghĩ đến chuyện của Lâm Thị nữ, cố gắng để bản thân không suy nghĩ bất cứ chuyện gì, anh chỉ muốn ngày mai yên lặng ở cùng Thẩm Mộng Thần một ngày, ngày một tặng cho Thẩm Mộng Thần một bất ngờ động trời. Sau đó lại đi đối mặt với những chuyện lộn xộn ở bên ngoài...
Lâm Chi Diêu dụi tắt tàn thuốc, quay về phòng, nhẹ nhàng nằm xuống cạnh Thẩm Mộng Thần, nhắm mắt lại ngủ.