“Cho nên Thu Nhã, bà đi không? Cho dù không thể nhận Mộng Thần, bà chỉ ở hôn lễ yên lặng nhìn con bé, ở dưới sân khấu yên lặng chúc phúc cho con bé, được không? Dù sao tôi cũng không phải mẹ ruột của con bé, ba của con bé đã chết, lúc con bé hạng phúc nhất, không lẽ bà là mẹ ruột lại không đến sao?” Vương Thu Cúc rưng rưng nhìn Lãnh Thu Nhã, giọng điệu cực kỳ chân thành tha thiết!
“Đi! Tôi chắc chắn sẽ đi! Hơn nữa giống như bà nói đó, tôi là mẹ ruột, nhất định phải có mặt vào ngày con gái hạnh phúc nhất!” Lãnh Thu Nhã gật đầu thật mạnh.
Sau đó bà nhìn chăm chú vào Vương Thu Cúc, cúi người thật sâu với Vương Thu Cúc: “Thu Cúc, cảm ơn bà, thật sự rất cảm ơn bà... Tuy Mộng Thần là con gái ruột của tôi, nhưng bà lại là người nuôi dưỡng con bé! Sau này bà cũng là mẹ ruột của con bé!”
“Ừ, vậy hai bà mẹ chúng ta sẽ đi chúc phúc cho Mộng Thần...” Vương Thu Cúc cũng gật đầu thật mạnh.
Quay ngược thời gian lại mười giờ tối hôm qua.
Bà cụ Thẩm hưng phấn tiễn đi những người khách đến chúc mừng cuối cùng rồi một mình quay về phòng. Bà ngồi trong phòng một lúc, lâp tức cầm điện thoại gọi điện cho Thẩm Vu Ân, nhưng lại phát hiện Thẩm Vu Ân đã tắc máy. Bà cụ Thẩm tức giận hừ lạnh, lại gọi điện cho Thẩm Nhất Bân, dù sao trước khi Thẩm Nhược Tuyết trở thành bạn gái của chủ tịch Tập đoàn Cửu Châu, người cô thích nhất chính là Thẩm Nhất Bân. Nhưng lại phát hiện Thẩm Nhất Bân cũng đã tắt điện thoại.
Bà cụ Thẩm thở dài: “Vu Ân, Nhất Bân, tôi biết trong lòng hai người đều oán bà nội. Cũng biết hai người khó chịu vì tôi giao công ty cho Chấn Hoa. Haizz, nhưng sao hai người lại không nghĩ, sau này nhà họ Thẩm sẽ phát triển thành như thế nào chứ? Hơn nói đối với Nhược Tuyết mà nói, con bé cũng sẽ không để ý đến chút sản nghiệp nhỏ của nhà họ Thẩm. Hai người có ánh mắt thiển cận quá, nếu bây giờ hai người chịu tạo mối quan hệ tốt với Nhược Tuyết, như vậy chờ sau này Nhược Tuyết giúp đỡ hai người một chút, hai người lại tự thành lập công ty, có khó đến vạy sao? Khó lắm sao?”
Bà cụ Thẩm thở dài, bà vốn định chờ sau khi bà chết rồi sẽ giao công ty lại cho Thẩm Vu Ân, dù sao Thẩm Vu Ân cũng là con cả, nhưng bây giờ Thẩm Nhược Tuyết có quan hệ với chủ tịch Tập đoàn Cửu Châu, bà chỉ có thể giao công ty cho đứa con thứ hai Thẩm Chấn Hoa.
Bà cụ Thẩm nghĩ nghĩ lại gọi điện thoại cho Thẩm Ngọc Diệp. Bà cụ Thẩm rất áy náy với Thẩm Ngọc Diệp, nhưng cũng cực kỳ tự hào. Sau khi Thẩm Ngọc Diệp tốt nghiệp rồi, không cần dùng bất cứ sự trợ giúp nào của trong nhà, tự đến Thiên Hải phấn đấu một mình, bây giờ đã làm đến tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, cực kỳ giỏi. Lúc trước Thẩm Ngọc Diệp chính là đứa cháu gái mà bà cụ Thẩm thấy tự hào nhất. Lần này cũng đã liên lạc được.
Bà cụ Thẩm cười nói với Thẩm Ngọc Diệp: “Ngọc Diệp à, ngày mai con về Nam Giang đi...”
Điện thoại truyền đến giọng nói khó hiểu của Thẩm Ngọc Diệp: “Bà nội, sao đột nhiên bà lại bảo con về thế? Có chuyện gì sao? Con đang ở Thiên Hải giành lấy một dự án cho công ty nhà mình, sắp thành công rồi...”
“Ha ha...” Bà cụ Thẩm cười, cười đến vô cùng vui vẻ, thì ra cháu gái bà ở Thiên Hải cũng muốn làm gì đó giúp cho gia đình, điểm này thì tốt hơn Thẩm Mộng Thần rất nhiều. Bà cụ Thẩm cực kỳ vui mừng.
“Ha ha, giành dự án giúp gia đình sao? Không, không cần, Ngọc Diệp còn cũng đừng vất vả quá. Gia đình đã vượt qua giai đoạn khó khăn rồi, con có lòng. Lần này bà muốn báo cho con một tin vui. Sáng ngày mốt chủ tịch mới của Tập đoàn Cửu Châu sẽ nhậm chức, mà chủ tịch của Tập đoàn Cửu Châu chính là bạn trai của em gái Nhược Tuyết của con, hơn nữa bên phía cậu ta sẽ đưa sính lễ cầu hôn cho em gái con. Cho nên là, con là chị họ, có phải cũng nên về không?’ Bà cụ Thẩm cười nói với Thẩm Ngọc Diệp.
“Chủ tịch mới của Tập đoàn Cửu Châu là bạn trai của Nhược Tuyết? Hơn nữa còn định cầu hôn với Nhược Tuyết vào ngày mốt?’ Điện thoại truyền ra giọng nói vô cùng chấn động của Thẩm Ngọc Diệp.
Bà cụ Thẩm cười gật đầu: “Ừ, đúng vậy, bà nội còn lừa con sao? Lát nữa con tự đi xem tin tức ở Nam Giang và website official của Tập đoàn Cửu Châu là biết. Ngay mai sẽ là thời khắc lãng mạn và vinh quang nhất của em gái ccon đó, con là chị họ, cũng phải quay về.”
“Dạ được rồi bà nội, bà yên tâm đi, chiều mai con lập tức chạy về, bà nhớ giữ gìn sức khỏe, ngủ sớm...” Đầu dây bên kia lại truyền đến giọng nói ngọt ngào của Thẩm Ngọc Diệp.
Trong một khu chung cư hạng sang ở thành phố Thiên Hải, Thẩm Ngọc Diệp cúp máy, cô mặc áo ngủ ren màu đen, đi chân trần, xõa tung tóc dài đen nhánh, cộng thêm chiều cao 170 centimet, trông cực kỳ xinh đẹp gợi cảm.
Sau khi Thẩm Ngọc Diệp cúp máy, lập tức đi đến trước bàn pha một lúc cà phê, mở máy tính ra. Mấy ngày nay cô bận rất nhiều việc ở Thiên Hải, có công việc do tổng giám đốc công ty dặn dò, cũng có chuyện giành hạng mục giúp nhà họ Thẩm. Tóm lại là bận túi bụi. Hơn nữa trong lòng cô vẫn luôn nhớ đến hình bóng của người đàn ông kia, muốn gặp anh lần nữa. Cho nên mấy ngày nay cô không có thời gian xem bất cứ tin tức nào về thành phố Nam Giang, đừng nói là tin tức của thành phố Nam Giang, cho dù là tin tức của thành phố Thiên Hải cô cũng chưa xem.
Nhưng vừa xem thì Thẩm Ngọc Diệp cũng bị chấn động mạnh, cô nhìn website official của Tập đoàn Cửu Châu tuyên bố bộ trang sức tình yêu thủy tinh kia, trong lòng cũng cực kỳ hâm mộ. Mà khi cô nhìn thấy câu muốn thành phố Nam Giang phủ đầy hoa hồng thì lại cảm thấy vô cùng lãng mạn, càng đừng nói đến căn nhà của Tomson Riviera ở đoạn đường tốt nhất thành phố Thiên Hải, du thuyền, máy bay riêng...
Thẩm Ngọc Diệp cũng không thèm uống cà phê nữa, cô cũng thật lòng mừng thay cho Thẩm Nhược Tuyết. Nhưng cô cũng giống Thẩm Mộng Thần, trong lòng cũng có chút mất mác.
Bởi vì cô cũng hiểu biết tính cách và nhân phẩm của Thẩm Nhược Tuyết. Một người phụ nữ như Thẩm Nhược Tuyết không ngờ cũng có thể gặp được một người đàn ông tài giỏi đến thế, mà cô thì sao, cô đã liều mạng như thế, cố gắng trở thành một người phụ nữ tài giỏi nhất về mọi phương diện. Nhưng cô lại còn không biết được tên của người đàn ông mà cô thích.
Thẩm Ngọc Diệp bưng cà phê đến bên cửa sổ, cô ở tầng hai mươi lăm, rất cao, vị trí này có thể làm cô nhìn thấy cảnh đêm của gần một nửa thàng phố Thiên Hả.
Thành phố Thiên Hải là thành phố lớn số một số hai của nước Y, là thành phố lớn cấp quốc tế. Là một thành phố không có ban đêm, cảnh đêm cực kỳ đẹp. Một làn gió lạnh thổi đến, thổi mái tóc dài của Thẩm Ngọc Diệp bay phất phới.
Thẩm Ngọc Diệp nhìn ra ngoài cửa sổ lẩm bẩm: “Ngày mai tối ẽ về Nam Giang, lần này chắc là tôi sẽ lại gặp được anh đúng không... Chắc là sẽ gặp đúng không...”