Vương Thu Cúc cực kỳ kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Chi Diêu và mấy người Giang Hằng, Tiêu Viễn Sơn, Lý Song Hào cùng quay đầu nhìn Vương Thu Cúc bỗng xuất hiện trong phòng khách, không ai ngờ bà sẽ tới đây.
Nhất thời, mấy người Tiêu Viễn Sơn chỉ cảm thấy đầu mình to ra, hôm nay là ngày 28 tháng 11, mốt mới là 30, cũng chính là ngày Lâm Chi Diêu chính thức công khai thân phận, hơn nữa hôm nay đã sắp kết thúc rồi, chỉ còn lại một ngày cuối cùng nữa thôi, anh đã chuẩn bị rất lâu rồi, cũng thực hiện lời thề ở thành phố Nam Giang lâu như vậy, thậm chí còn không tiếc sống một khoảng thời gian ở nhà họ Thẩm, chẳng phải chỉ vì muốn tạo bất ngờ cho Thẩm Mộng Thần vào ngày mốt à? Để cả thế giới chú ý vào lễ cầu hôn của hai người.
Nhưng giờ sự xuất hiện của Vương Thu Cúc đã phá hủy tất cả, bà ta biết rồi!!! Mọi người đều là người trưởng thành, đừng tưởng mình giả vờ thì người khác sẽ không hiểu, thật ra thân phận bốn người quá lớn mạnh, cũng vì có thân phận bối cảnh như vậy, họ phải tìm lý do nào mới có thể giải thích được hành động đang đứng cung kính trước mặt Lâm Chi Diêu? E rằng bọn họ chẳng thể giải thích được?
Họ thật sự cho rằng Vương Thu Cúc là con ngốc à? Hơn nữa bà đã từng gặp Lục sẹo, nhưng lần đó bà bị Yến Tử bức ép đến kinh hồn bạt vía, hoàn toàn không nhìn rõ mặt Lục sẹo, giờ bà mới chợt nhớ ra, nên run rẩy chỉ vào Lục sẹo nói: “Chẳng... chẳng phải ông là đại ca của Yến Tử lúc trước à? Ông ông ông... tôi nhớ ra rồi, lúc đó ông đứng sau Diêu, ông ông ông... không đúng, vết sẹo trên mặt ông đâu?”
Lục sẹo gượng cười nói: “Chị Vương, tôi là Lục sẹo đây, tôi đã dùng tia laser xóa vết sẹo trên mặt rồi... Haizz...” Lục sẹo thở dài.
“Quả nhiên vẫn nhận ra...” Lâm Chi Diêu thầm thở dài, nhất thời cảm thấy anh chuẩn bị nhiều ngày như vậy đều trở nên công cốc, trong lòng vô cùng mệt mỏi.
Bịch... Giang Hằng bỗng quỳ xuống sàn nói: “Đại ca, em xin lỗi, là lỗi của em, đều tại em hết...”
Lâm Chi Diêu gượng cười phất tay nói: “Bỏ đi, đây chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng tôi không thể tạo cho Mộng Thần một bất ngờ lớn rồi...” Lâm Chi Diêu nói xong thì đứng dậy, đi về phía Vương Thu Cúc.
“Diêu, rốt... rốt... rốt cuộc con là ai? Con và bọn họ...” Thật ra trong lòng Vương Thu Cúc đã đoán ra rồi, từ lúc bà nhìn thấy tình huống trong phòng, bà đã đoán ra được, cuối cùng bà đã hiểu tại sao ngày trước gặp Lý Song Hào và Tiêu Viễn Sơn – hai ông trùm đứng đầu thành phố Nam Giang, lại rất khách sáo với bà, cũng hiểu rõ quý bà có địa vị cao như vợ hai người bọn họ, lại thân thiết luôn miệng gọi chị Vương, càng hiểu rõ tại sao trong bữa cơm tối nay, lúc Thẩm Mộng Thần mời rượu bọn họ, sắc mặt bọn họ lại khó coi đến thế...
Lâm Chi Diêu gượng cười nói với Vương Thu Cúc: “Vâng, đúng như mẹ nghĩ, con là cấp trên của họ, cũng là tổng giám đốc thật sự của tập đoàn Cửu Châu. Con vốn định ngày mốt sẽ tạo bất ngờ sẽ Mộng Thần, ha ha... nhưng giờ, mẹ đã biết hết rồi...”
Bùm... Dù Vương Thu Cúc đã đoán ra, nhưng giờ nghe chính miệng Lâm Chi Diêu nói ra, cộng thêm mấy người Giang Hằng đang gật đầu, vẫn làm bà chấn động, đây đây đây là tổng giám đốc tập đoàn Cửu Châu – một tập đoàn lớn có giá trị khoảng mấy chục nghìn tỷ! Đây đây đây... đây là con rể bà ư?
“Diêu... con... con thật sự là tổng giám đốc tập đoàn Cửu Châu? Vậy tại sao con...” Giờ Vương Thu Cúc cảm thấy cả thế giới đều hư ảo, đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Cửu Châu, một nhân vật có thể hô mưa gọi gió, mà lại ở rể nhà bà gần hai năm? Hơn nữa còn mặc mình mắng chửi? Sau khi biết được thân phận thật sự của Lâm Chi Diêu, Vương Thu Cúc vừa chấn động vừa sợ hãi.
Nếu Lâm Chi Diêu có chút tiền, bà sẽ không đến nỗi phải sợ sệt, ngược lại còn dương dương tự đắc, nhưng nếu Lâm Chi Diêu quá giàu có và quyền thế, tất nhiên bà sẽ sinh ra tâm lý sợ hãi.
Lâm Chi Diêu chưa kịp mở miệng, thì Giang Hằng bỗng xoay người quỳ xuống cầu xin Vương Thu Cúc: “Dì Vương, xin dì đừng nói cho chị dâu biết, đại ca tôi đã chuẩn bị món quà bất ngờ cho chị dâu từ lâu rồi! Tôi xin dì đấy, năm đó đại ca tôi tới nhà dì ở rể, là vì anh ấy đã thích chị dâu từ hồi cấp ba, nên anh ấy tình nguyện chịu đựng tất cả vì chị dâu! Dì Vương, tôi xin dì đấy, lát nữa về dì nhất định không được nói cho chị dâu biết...”
“Phó tổng giám đốc Giang... cậu đừng làm thế, cậu mau đứng lên đi, thân phận cậu cao quý như thế, đừng quỳ gối trước mặt tôi...” Vương Thu Cúc thấy Giang Hằng quỳ xuống thì cuống lên ngay.
Lâm Chi Diêu hít sâu một hơi, rồi ngửa đầu lên nhìn trời, trong lòng vô cùng mất mát, không ngờ chỉ còn một ngày cuối cùng, lại xảy ra sai lầm lớn như vậy.
Giang Hằng sắp sốt ruột đến phát khóc rồi, lần này anh thật sự đã rơi nước mắt, đau khổ cầu xin Vương Thu Cúc: “Dì Vương, tôi cầu xin dì, hai năm nay đại ca thật sự rất khổ, anh ấy muốn tạo một bất ngờ to lớn, một màn cầu hôn hoành tráng cho chị dâu trước mặt toàn thể thành phố Nam Giang vào ngày mốt. Dì Vương, tôi xin dì đấy...”
Vương Thu Cúc nghe Giang Hằng khóc kể về chuyện của Lâm Chi Diêu và Mộng Thần, dù bà đã sớm là người phụ nữ bước qua tuổi đẹp đẽ rồi, nhưng giờ trong lòng bà cũng rất cảm động...
Giờ Lý Song Hào cũng cúi thấp người với Vương Thu Cúc, vẻ mặt cực kỳ cầu khẩn: “Chị Vương, tôi cũng cầu xin chị, tổng giám đốc nhà chúng tôi thật sự rất khổ sở, xin chị hãy đợi thêm một ngày nữa, chỉ một ngày thôi...”
“Chị Vương, chúng tôi cầu xin chị...” Tiêu Viễn Sơn và Lục sẹo cũng cúi thấp người với Vương Thu Cúc.
Giờ có thể xem là giây phút đỉnh cao trong cả cuộc đời Vương Thu Cúc, trong bốn ông trùm đứng đầu thành phố Nam Giang, một người thì quỳ, còn ba người kia thì cúi thấp người trước mặt bà, trong lòng bà đang rất chấn động, rồi nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống...
Bà cũng bị rung động trước hành động thực tiễn của Lâm Chi Diêu trong hai năm qua, rốt cuộc anh cố chấp với con gái bà đến cỡ nào, mới có thể làm cho một Lâm Chi Diêu – đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Cửu Châu, một nhân vật đứng đầu thành phố Nam Giang, phải làm đến mức độ này?
Ừm... Vương Thu Cúc lau nước mắt, vội đỡ Giang Hằng đứng dậy nói: “Đứa bé ngoan, dì đồng ý với cậu...”
“Tôi đồng ý, lát nữa tôi sẽ rời khỏi nơi này, đến chiều ngày mốt mới quay về, tôi cũng sẽ không chào tạm biệt Mộng Thần, mà rời đi luôn! Các ông mau đứng thẳng lên đi...” Vương Thu Cúc đỡ từng người dậy.
“Mẹ, mẹ...” Lâm Chi Diêu nghe Vương Thu Cúc cam kết như thế, thì không khỏi biến sắc.
Vương Thu Cúc nhìn kỹ Lâm Chi Diêu, rồi sờ mặt anh, nước mắt lại tuôn rơi, bà thật sự không thể kiềm lại được, vì bà quá cảm động: “Con ngoan, Mộng Thần có con ở bên, là hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời này của con bé, mẹ hiểu rồi, nên giờ mẹ sẽ đi, ngày mốt mẹ lại quay về, mẹ đợi bất ngờ to lớn mà con dành cho Mộng Thần vào ngày mốt... Con ngoan...”