"Vâng... thưa ngài..." Thẩm Nhược Tuyết cắn môi, cười nói.
Lâm Chi Diêu đưa ngón tay ra, quơ quơ trước mặt Thẩm Nhược Tuyết nói: "Không đúng, cô phải nói, vâng, thưa chủ nhân..."
Thẩm Nhược Tuyết cảm thấy hơi rối, cô ta lớn như vậy chưa từng phục vụ qua bất kỳ người đàn ông nào. Lúc này lòng kiêu ngạo của cô ta nói với cô ta không được làm theo những gì người kia nói. Nhưng bằng cách nào đó, tâm lý tự nhiên của phụ nữ muốn được chinh phục bởi người đàn ông mạnh mẽ hơn mình lại choán hết tâm trí cô ta vào lúc này.
Vì vậy, Thẩm Nhược Tuyết vẫy cái đuôi, thật sự gật đầu với Lâm Chi Diêu nói: “Vâng, chủ nhân..."
Ách... Lâm Chi Diêu sững sờ một hồi khi nghe thấy giọng nói của Thẩm Nhược Tuyết. Anh vốn dĩ muốn làm nhục Thẩm Nhược Tuyết. Bởi vì trong lòng anh, Thẩm Nhược Tuyết là một người phụ nữ kiêu ngạo, sẽ không bao giờ chịu cúi đầu, lúc nào cũng tỏ ra cao cao tại thượng. Thế mà giờ lại thuận theo?
Nhưng thuận theo cũng tốt, cũng không phải do anh ép cô ta, Lâm Chi Diêu nghĩ, sau ba ngày nữa, khi Thẩm Nhược Tuyết biết sự thật cô ta sẽ phản ứng ra sao?
Lâm Chi Diêu khẽ ngả người ra sau, đưa chân về phía Thẩm Nhược Tuyết: "Cởi giày cho tôi, sau đó đi lấy nước rửa chân cho tôi..."
Lý do Lâm Chi Diêu yêu cầu như vậy là bởi vì trước kia khi anh ở rể, Thẩm Nhược Tuyết cũng đã yêu cầu anh làm thế. Bây giờ anh chẳng qua lấy gậy ông đập lưng ông mà thôi.
Thẩm Nhược Tuyết nghe xong lời này cũng không có ý nghĩ phản kháng, ngược lại thật sự trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lâm Chi Diêu, nhẹ nhàng cởi giày và tất anh ra, sau đó đi vào phòng tắm lấy nước, quỳ xuống trước mặt Lâm Chi Diêu, giúp anh rửa chân...
Sau khi rửa chân, Lâm Chi Diêu để Thẩm Nhược Tuyết đi giày cho anh, sau đó đứng dậy nói với Thẩm Nhược Tuyết đang quỳ trên mặt đất: "Mấy ngày trước tôi có xem một đoạn video ngắn, cảm thấy rất buồn cười, một cô bạn gái cầu xin bạn trai mua cho cô ta một quả dưa hấu, cô đã xem qua chưa?"
Thẩm Nhược Tuyết gật đầu: "Thưa chủ nhân, tôi xem rồi..."
Huh? Tự mình nhập vai sao? Lâm Chi Diêu kinh hãi. Lâm Chi Diêu gật đầu nói với Thẩm Nhược Tuyết: "Vậy thì cô học theo dáng vẻ đó, cầu xin tôi đi..."
Thẩm Nhược Tuyết nhanh chóng bày ra vẻ mặt đáng thương, quỳ xuống bên chân Lâm Chi Diêu, tay ôm đùi của Lâm Chi Diêu, nũng nịu nói: "Xin anh mua một bộ âu phục đi mà, xin anh mua một quả dưa hấu đi mà...."
Lâm Chi Diêu cũng rất hợp tác nói: "Không mua, cô có đi không?"
Thẩm Nhược Tuyết tiếp tục làm nũng: "Không đi, không mua thì sẽ không đi..." Cô ta lắc đầu rất chi là phối hợp.
Lâm Chi Diêu nói: "Nếu cô không đi thì tôi đi..."
Thẩm Nhược Tuyết vẫn ôm đùi anh nói: "Không đi, mua dưa hấu đi mà, một quả thôi, một quả thôi được không?"
Ha ha ha... Lâm Chi Diêu vui vẻ cười to, cúi đầu nhìn khuôn mặt đang ngước lên của Thẩm Nhược Tuyết, nói: "Cô Thẩm, cô rất hiểu tâm tư của đàn ông. Cô đã kết hôn chưa? Có bạn trai chưa?"
Thẩm Nhược Tuyết mặt đỏ bừng nói: "Không có, tôi chưa kết hôn, cũng không có bạn trai, tôi sẽ ở bên cạnh chủ nhân, xin chủ nhân đừng đuổi tôi đi, được không?"
Lâm Chi Diêu nhìn vẻ mặt của Thẩm Nhược Tuyết, nhất thời trong lòng nổi lên một gợn sóng. Khó trách mấy ngày trước khi anh đến Thiên Hải tìm Lâm Tịch để trả thù, có hai mỹ nhân đang ôm lấy cổ Lâm Tịch. Khó trách những người đàn ông giàu có sa sút quá nhanh, đúng là trên thế giới này không nên có quá nhiều phụ nữ như Thẩm Nhược Tuyết.
“Cô Thẩm, tôi đối xử với cô như vậy, cô có cảm thấy bị xúc phạm hay xấu hổ không?” Lâm Chi Diêu hơi trầm ngâm, nói với Thẩm Nhược Tuyết. Bởi vì đối xử với một cô gái theo cách này, đúng là có chút gì đó không đúng.
Thẩm Nhược Tuyết gật đầu rồi lại lắc đầu với Lâm Chi Diêu, nói: "Có một chút, nhưng tôi lại thấy rất kích thích. Loại trò chơi này rất vui..."
Lâm Chi Diêu cười với Thẩm Nhược Tuyết rồi bảo cô ta nằm quỳ lên giường, chổng mông lên cao...
Mặt Thẩm Nhược Tuyết đỏ bừng khi nghe những lời đó, cô ta vô cùng xấu hổ, nhưng trong lòng vừa thẹn thùng vừa chờ mong: "Vâng..." Thẩm Nhược Tuyết vô cùng ngượng ngùng nhưng lại ngoan ngoãn vâng một tiếng, sau đó cô ta leo lên giường tạo dáng theo yêu cầu của Lâm Chi Diêu.
Thẩm Nhược Tuyết vùi đầu vào gối, vì tư thế này quá xấu hổ. Tâm tình của cô ta nhất thời không thay đổi được, cô ta cảm thấy toàn thân nóng bừng, cố giữ nguyên tư thế, chờ người đàn ông kia đến. Chỉ là cô ta đợi rất lâu cũng không thấy đối phương có động tĩnh gì, liền ngẩng đầu lên nhìn anh đầy vẻ bối rối. Sau đó, cô ta phát hiện ra người kia đang nhìn cô ta mỉm cười.
“Sao… sao thế? Ngài… ngài không… không lên sao?” Thẩm Nhược Tuyết xém chút nữa đã nói ra những lời xấu hổ, cũng may khi những lời này đến môi, cô ta đã kịp thời sửa lại.
Lâm Chi Diêu ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, hút một điếu thuốc rồi lặng lẽ nhìn Thẩm Nhược Tuyết đang quỳ trên giường. Anh cũng không ngờ Thẩm Nhược Tuyết có thể làm đến mức này.
Sau khi suy nghĩ, Lâm Chi Diêu nói với Thẩm Nhược Tuyết: "Cô Thẩm, tư thế của cô rất đẹp, rất cám dỗ..."
Mặt Thẩm Nhược Tuyết càng đỏ hơn khi nghe vậy, cắn môi cười một cái, sau đó đưa đôi mắt long lanh nhìn Lâm Chi Diêu: "Ngài nói tôi rất đẹp, vậy thì ngài... ngài còn không mau lên đây?"
Lâm Chi Diêu lắc đầu nói: "Chờ một chút, để tôi thưởng thức thêm một lúc nữa được không?"
Thẩm Nhược Tuyết xấu hổ đến cực điểm, nhưng cô ta vẫn gật đầu nghe theo lời đối phương, đồng thời trong lòng cũng có chút kích động. Thì ra không phải anh không có hứng thú với thân thể của cô ta, mà là muốn chơi nhiều hơn. Đúng là người càng nhiều tiền càng thích chơi mấy trò xấu hổ. Nghĩ vậy, Thẩm Nhược Tuyết cố ý chủ động nâng mông lên, cố hết sức bày ra tư thế cám dỗ hơn. Chẳng qua là trong lòng cô ta càng thêm xấu hổ, đồng thời có một tia kích động cùng mong đợi kỳ lạ.
Lâm Chi Diêu cầm lấy một cái ruy băng đen trên bàn, đưa cho Thẩm Nhược Tuyết: “Cầm cái này bịt mắt lại..."
"Vâng..." Thẩm Nhược Tuyết gật đầu đồng ý, hiện tại tất cả phòng bị đều mất hết. Bây giờ Lâm Chi Diêu nói gì cô ta cũng đồng ý, cô ta đang mong chờ, lát nữa thôi sẽ cùng Lâm Chi Diêu làm chuyện điên rồ...
Thẩm Nhược Tuyết đã sớm bịt mắt mình bằng dải băng đen, sau khi bịt mắt lại, cô ta lại làm động tác xấu hổ đó ở trên giường, chờ Lâm Chi Diêu đi lên, lúc này cô ta lại càng thêm mong chờ và phấn khích, cảm giác kỳ lạ đó gần như choáng ngợp suy nghĩ của cô ta...
Lâm Chi Diêu nhìn bộ dạng của Thẩm Nhược Tuyết trên giường, anh lặng lẽ tháo mặt nạ xuống, nếu Thẩm Nhược Tuyết cởi khăn bịt mắt ra, hẳn là cô ta sẽ phát điên đúng không? Lâm Chi Diêu trong lòng nghĩ như vậy. Chỉ là anh thực sự không có hứng thú với cơ thể của Thẩm Nhược Tuyết.
Lâm Chi Diêu thả mặt nạ lên đầu giường, sau đó xoay người, nhẹ nhàng rời khỏi phòng, Thẩm Nhược Tuyết từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên tư thế đó...