Giang Hằng cảm thấy trong lòng đắng chát, chị gái chúng ta không có gặp mặt được mấy lần đó? Cô còn như thế sao? Chỉ là Giang Hằng trước giờ chưa từng yêu đương, lúc này căn bản không biết nên làm cái gì. May mà Cố Mịch chỉ là nói đùa với anh ta, anh ta lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Giang Hằng nói với Cố Mịch: “Cô Cố, có một chuyện vẫn cần cô giúp đỡ.”
Cố Mịch mỉm cười gật đầu: “Ừm, có chuyện gì vậy em trai Giang Hằng?”
Giang Hằng nghẹn lời: “Cô Cố đừng như này có được không, tôi tốt xấu gì cũng là chủ tịch của tập đoàn của Cửu Châu đó!”
Cố Mịch cười nói: “Là Phó...”
Giang Hằng đều sắp điên rồi: “Không sao cả, đừng để ý những chi tiết đó. Là như này, tôi ở biệt viện Tử Trúc mua bốn căn nhà, cô có thể giúp tôi sắp xếp, tốt nhất là bốn căn biệt thự đều ở xung quanh nhà của đại ca tôi.”
Cố Mịch gật đầu: “Chuyện nhỏ, nhưng tiền nên cho bao nhiêu thì phải cho bấy nhiêu. Biệt viện Tử Trúc này là của hồi môn của tôi, không có liên quan đến nhà họ Cố.”
Giang Hằng gật đầu, chút tiền này đối với anh ta mà nói không tính là gì. Chủ yếu là chuyện lần này, khiến trái tim của Giang Hằng siết lại. Chi mạch của Lâm Thị những người đó, ra tay còn sớm hơn những gì anh ta tưởng tượng. Sau này Lâm Chi Diêu chắc chắn sẽ trực tiếp đối đầu với bọn họ, hậu phương lớn đó thì phải bảo đảm. Dù sao Thẩm Mộng Thần vẫn ở nơi này, Thẩm Mộng Thần bây giờ là vợ của Lâm Chi Diêu, cô nếu như thật sự xảy ra chuyện gì. Vậy hậu quả anh ta nghĩ cũng không dám nghĩ, Lâm Chi Diêu của khi đó chắc tâm tư diệt thế cũng có rồi.
Sáng sớm hôm sau, khi Lâm Chi Diêu mở mắt ra thì phát hiện Thẩm Mộng Thần vậy mà nằm bò bên giường ngủ một đêm. Trong lòng anh không khỏi thấy vô cùng cảm động, anh hơi cử động, Thẩm Mộng Thần mở mắt.
“Anh đợi chút, em đỡ anh đi tắm rửa...” Thẩm Mộng Thần nói xong thì đỡ Lâm Chi Diêu lên, cúi người xỏ dép lê cho anh, sau đó cùng anh đi đến phòng vệ sinh, đợi sau khi tắm rửa xong, Thẩm Mộng Thần lại thay đồ cho Lâm Chi Diêu, đỡ anh đi xuống lầu ăn sáng.
Sau khi ăn xong, Thẩm Mộng Thần đỡ Lâm Chi Diêu đi dạo trong tiểu khu, nơi này người không nhiều, nhưng hoàn cảnh rất tốt. Ánh nắng ấm áp chiếu lên người Lâm Chi Diêu và Thẩm Mộng Thần, hai người chầm chậm đi trên con đường nhỏ của chung cư, Thẩm Mộng Thần chăm sóc Lâm Chi Diêu từng ly từng tí. Đến mức ba ngày Lâm Chi Diêu không có ra khỏi tiểu khu, Thẩm Mộng Thần cũng không có ra ngoài, cứ ở trong với Lâm Chi Diêu.
Tối cuối cùng truyền dịch xong, Lâm Chi Diêu đến biệt thự của Giang Hằng, hai ngày trước Giang Hằng ở đây mua bốn căn biệt thự. Dưới sự sắp xếp của Cố Mịch, nằm ở xung quanh biệt thự của Lâm Chi Diêu, rất rất gần. Bốn căn biệt thự này một căn là bản thân Giang Hằng ở, một căn là cho Lý Song Hào, một căn là cho Tiêu Viễn Sơn, một căn cuối cùng là cho Lục Sẹo. Những người này đều là cánh tay trái phải của Lâm Chi Diêu.
Mà Lý Song Hào – Tiêu Viễn Sơn – Lục Sẹo ba người này đều là cự phách bản đại của thành phố Nam Giang, nếu như không phải chịu hạn chế của hoàn cảnh gia tộc, lấy năng lực của ba người này, tuyệt đối có thể đi được càng xa càng xa hơn. Điểm này ngay cả Giang Hằng cũng phải thừa nhận anh ta so với ba người đó kém không ít. Mà Lục Sẹo sau khi tới, Giang Hằng với Lâm Chi Diêu đối với sự an toàn sau này của Thẩm Mộng Thần cũng ít nhiều yên tâm hơn.
Trong phòng khách của biệt thự của Giang Hằng, bên ngoài có tám đội viên tác chiến canh phòng, sau khi Lâm Chi Diêu đi vào. Giang Hằng, Lục Sẹo, Lý Song Hào, Dạ Nhất năm người đều mang sắc mặt nghiêm túc đứng dậy.
Ngày mai chính là ngày Lâm Chi Diêu tuyên bố nhậm chức chủ tịch mới của tập đoàn Cửu Châu, ở trong lòng của bọn họ, đêm nay Lâm Chi Diêu gọi bọn họ tới, chắc chắn là vì chuyện ngày mai. Trước đó Lâm Chi Diêu tịnh dưỡng ba ngày, bây giờ tịnh dưỡng cũng ổn rồi. Ít nhất đi đường bình thường là không có vấn đề gì rồi.
Lâm Chi Diêu liếc nhìn năm người, sắc mặt nghiêm nghị mà nghiêm túc nói: “Mọi người ngồi cả đi, tôi có một chuyện muốn nói với mọi người, liên quan đến buổi công bố tôi sẽ nhậm chức chủ tịch mới của tập đoàn Cửu Châu vào ngày mai, hoãn đến 7 ngày sau!”
“Đại ca!” Lâm Chi Diêu vừa nói xong, Dạ Nhất trực tiếp đứng dậy, sau khi Lâm Chi Diêu tuyên bố mệnh lệnh này, anh ta biết Lâm Chi Diêu muốn làm cái gì rồi, dù sao anh ta đi theo Lâm Chi Diêu lâu nhất. Đám Giang Hằng thấy Dạ Nhất kích động như thế, bỗng chốc người nào người nấy đều nhíu chặt mày, bọn họ từ trên người Lâm Chi Diêu cảm nhận được một cỗ lệ khí ngập trời!
“Ngồi xuống!” Lâm Chi Diêu quát khẽ với Dạ Nhất. Dạ Nhất chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi xuống, Lâm Chi Diêu nhìn năm người ở đây rồi nói tiếp: “Lục Sẹo lát nữa triệu tập tất cả tinh anh dưới trướng, sắp xếp xung quanh biệt viện Tử Trúc, bảo vệ biệt viện Tử Trúc. Dạ Nhất cậu giữ lại 9 đội viên tác chiến cùng Lục Sẹo bảo vệ biệt viện Tử Trúc, sau đó triệu tập một trăm đội viên tác chiến, 10 giờ sáng mai cùng tôi đến Thiên Hải. Lý Song Hào - Tiêu Viễn Sơn - Lục Sẹo ba người phối hợp với Hằng, đem doanh nghiệp gia tộc sát nhập vào tập đoàn Cửu Châu, tin tức này lát nữa cùng tin tức hoãn buổi công bố chủ tịch cùng công bố.”
Tiêu Viễn Sơn và Lý Song Hào không biết đêm đó Lâm Chi Diêu ở Thiên Hải rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bọn họ dù sao là người đến sau. Nhưng Giang Hằng lại biết. Anh ta nghe sắp xếp của Lâm Chi Diêu, bỗng khẩn trương giống với Dạ Nhất, đứng dậy vội vàng nói với Lâm Chi Diêu: “Đại ca, bây giờ thật sự không phải là lúc, bây giờ thời gian không đúng...”
Lâm Chi Diêu gật đầu, trầm mặc một lát rồi nói: “Ừm tôi biết, nhưng có vài chuyện không thể đợi, ba ngày rồi, dựa theo phong tục của gia tộc năm anh em đó, thi thể của bọn họ chỉ có thể giữ được ba ngày thì phải chôn cất, bởi vì tin tức bọn họ nhận được tin muộn một chút, cho nên sáng mai năm anh em chôn cất, từ giờ mãi mãi chìm trong bóng tối, tôi há có thể để bọn họ khi chôn cất còn lưu lại tiếc nuối! Thù chưa báo, sao có thể yên nghỉ!”
Bụp! Lâm Chi Diêu nói xong, một quyền đấm mạnh vào mặt bàn, rắc rắc mặt bàn rắn chắc đã nứt ra tường đường, vết thương ở phần bụng của Lâm Chi Diêu trong lúc cử động bị rách ra một ít, anh không nhịn được mà rên một tiếng, sắc mặt lập tức trắng bệch.
“Đại ca!” Dạ Nhất và Giang Hằng đứng bật dậy, cùng lúc lo lắng nói với Lâm Chi Diêu.
“Làm theo!” Hai tay Lâm Chi Diêu chống vào mặt bàn, trên trán đều toát ra một lớp mồ hôi lạnh lấm tấm. Nhưng ngữ khí của anh lại đanh thép, vốn ngày mai chính là ngày anh ở trước mặt Thẩm Mộng Thần tuyên bố thân phận thật sự của anh, vốn ngày mai chính là lúc Lâm Chi Diêu anh hoàn toàn đứng ở trên nơi cao nhất của Nam Giang! Nhưng hài cốt của các anh em còn chưa lạnh! Thù còn chưa báo! Anh sao có thể yên tâm? Hơn nữa bởi vì ba ngày anh tịnh dưỡng này, rất nhiều chuyện anh cũng chưa có xử lý sạch sẽ, ví dụ sống chết của nhà họ Thẩm? Mấy ngày nay anh cũng không có đi lo, vậy thì dứt khoát lùi lại bảy ngày, đợi năm người anh em yên ổn chôn cất, đợi qua cúng tuần bảy ngày của bọn họ, lại công bố vương giả anh trở về!
Vậy bây giờ, chính là có thù báo thù, có oán báo oán! Anh em của Lâm Chi Diêu anh, năm anh em dùng mạng đổi lấy thời gian 15 phút thoát chết cho anh, Lâm Chi Diêu anh còn sống, lẽ nào bảy ngày không thể đợi được nữa?
Phải, anh bây giờ làm như thế là rất có khả năng trực tiếp gây nên đại chiến của chủ mạch với chi mạch Lâm Thị, anh vẫn chưa có chuẩn bị xong. Ở trong kế hoạch của anh tốt nhất còn cần phải hơn một năm thời gian nữa. Nhưng anh chưa có chuẩn bị xong, chi mạch Lâm Thị những người đó cũng chưa có chuẩn bị xong. Hơn nữa bọn họ đã động thủ giết Lâm Chi Diêu trước. Còn tiếp tục đợi nữa, vậy không bằng chủ động xuất kích!
Một hội nghị ảnh hưởng đến cả thành phố Nam Giang, thậm chí gây chấn động thành phố Thiên Hải, càng có thể dậy sóng ở Yến Kinh, trong ba phút ngắn ngủi thì tuyên bố kết thúc! Bởi vì đây là ý của Lâm Chi Diêu! Sau khi hội nghị này kết thúc vừa hay là 10 giờ tối.
11 giờ tối, cả thành phố Nam Giang đều rúng động, khi quá nửa thành phố Nam Giang đều chìm vào giấc mơ. Đài truyền hình Nam Giang, hàng trăm nhà truyền thông, lại sốt sắng triệu tập tất cả nhân viên, tăng ca trong đêm...
Chỉ bởi vì, Nam Giang địa phương này, phải xảy ra chuyện lớn rồi!