Khi Lâm Chi Diêu mở mắt tỉnh dậy lần nữa thì đã là 4 giờ chiều rồi, anh ngủ tròn 15 tiếng. Đợi sau khi Lâm Chi Diêu tỉnh dậy, anh hơi hoạt động cơ thể, cử động khiến vết thương vừa khâu lại trên người nhâm nhẩm đau. Sắc mặt của anh vẫn có hơi trắng bệch, cơ thể rất suy yếu.
“Đại ca, thương thế của anh đã kiểm soát được, nhưng anh dùng cách phong bế chín huyết vị, cho nên anh tốt nhất trong 10 ngày đừng tiến hành chiến đấu nữa! Nếu không sẽ tạo thành tổn hại rất lớn đối với cơ thể của anh, thậm chí sẽ để lại di chứng, 10 ngày này anh bắt buộc phải yên lặng tu dưỡng.” Dạ Nhất đứng ở bên cạnh Lâm Chi Diêu khẽ nói.
Lâm Chi Diêu không nói chuyện, chỉ khẽ gật đầu.
Sau đó Dạ Nhất đưa cho Lâm Chi Diêu một thanh trường đao, thanh đao đã mài mòn rất nhiều: “Đây là vũ khí của Mặt Quỷ, bọn họ là quân phản loạn của giới ninja, lực lượng lần này đến nước Y vào đêm qua đã bị chúng ta tiêu diệt toàn bộ, sau trận đánh này cho dù liên minh ninja phản loạn trong thời gian ngắn cũng không dám đến nước Y nữa. Hơn nữa liên minh quân ninja cũng bắt buộc phải cho chúng ta một lời giải thích.”
Lâm Chi Diêu tiếp tục gật đầu, vẫn không nói tiếng nào. Dạ Nhất lại khựng lại rồi nói tiếp: “Người bắt cóc ba mẹ Trần Viên Viên, không phải là ninja phản loạn, bọn họ sợ gây chú ý đến các thế lực của nước Y, cho nên chỉ tìm mấy tên côn đồ bình thường, đã bị xử lý xong rồi. Trần Viên Viên cùng ba mẹ của cô ta sáng nay đã được em đưa đến Châu Âu, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không trở về, em cũng nói với cô ta đừng nói với chị dâu tất cả mọi chuyện xảy ra đêm qua.”
Lâm Chi Diêu tiếp tục gật đầu, vẫn không nói một lời, lúc này anh đã đi xong giày, đang mặc bộ vest áo khoác.
Dạ Nhất đi theo đằng sau Lâm Chi Diêu tiếp tục nói: “Sau khi trải qua chuyện đêm qua, Thẩm Ngọc Diệp chắc là đã thích anh. Em đã cảnh cáo cô ta một phen, nhưng không có nói cho cô ta biết thân phận của anh, chuyện em có thể làm chỉ là kêu cô ta chuẩn bị tâm lý trước.”
Dạ Nhất không đợi Lâm Chi Diêu gật đầu, lại nói tiếp: “Cuối cùng chính là việc bù đắp cho năm anh em đã chiến tử vào đêm qua. Em định cho người nhà nhà của bọn họ, mỗi gia định 30 tỷ làm tiền bồi thường...”
“Gấp 10 lần!” Lâm Chi Diêu lần đầu tiên mở miệng, giọng nói rất là khàn.
“Được...” Dạ Nhất cung kính gật đầu. Nửa tiếng sau, Lâm Chi Diêu chỉnh lý xong tất cả, ngồi trên xe Dạ Nhất lái, chạy về thành phố Nam Giang, trên xe anh nhìn một dãy các cuộc gọi nhỡ trên điện thoại, điện thoại là đêm qua được Dạ Nhất tìm về. Trong lòng nghĩ nên giải thích với Thẩm Mộng Thần như nào. Lâm Chi Diêu nhíu chặt mày, anh bây giờ cử động vẫn có hơi khó khăn, không dám dùng sức quá lớn, sợ rằng cho dù sau khi về đến Nam Giang, cũng phải tịnh dưỡng vài phần. Cái gì cũng không làm được.
Mà bây giờ anh với Thẩm Mộng Thần kết hôn rồi, Thẩm Mộng Thần là vợ của anh, mỗi tối cùng anh ngủ trên cùng một chiếc giường, vết thương trên người anh không thể giấu được cô. Lâm Chi Diêu có hơi đau đầu, mở zalo gửi tin nhắn cho Thẩm Mộng Thần, nói anh lát nữa sẽ về đến nhà.
8 giờ tối, xe của Lâm Chi Diêu đến thành phố Nam Giang, Dạ Nhất biến mất không thấy đâu, Giang Hằng ngồi vào trong xe. Nhìn thấy Lâm Chi Diêu không sao, trong lòng Giang Hằng cũng thở phào nhẹ nhõm. Đêm qua anh ta cũng cả đêm không ngủ, cứ đợi xem tình hình chiến đấu đêm qua. Bây giờ Lâm Chi Diêu tuy trông sắc mặt rất không tốt, nhưng người vẫn ở đây là được. Hơn nữa cũng không có tổn thương quá lớn.
8 giờ tối Giang Hằng lái xe đến cửa biệt thự của Lâm Chi Diêu. Lâm Chi Diêu còn chưa xuống xe, Thẩm Mộng Thần với Cố Mịch đã vội vàng lao tới, Thẩm Mộng Thần đêm qua lo lắng sợ hãi cả một đêm, cho nên gọi Cố Mịch đến ở cùng cô.
Đợi đến khi Thẩm Mộng Thần nhìn thấy Lâm Chi Diêu xuống xe cũng cần Giang Hằng đỡ xuống sắc mặt rất trắng, lập tức bịt miệng. Chuyện cô lo lắng vẫn xảy ra rồi. Thẩm Mộng Thần cắn môi không có nhào vào trong lòng của Lâm Chi Diêu, dùng sức ôm lấy anh, bởi vì cô sợ trên người Lâm Chi Diêu có vết thương. Phải, cô chưa từng thấy Lâm Chi Diêu suy yếu như ngày hôm nay. Thẩm Mộng Thần thấy Lâm Chi Diêu mỉm cười với cô, nước mắt đau lòng cũng rơi xuống...
“Anh không sao thật sự không sao, giờ không phải đã trở về rồi sao...” Lâm Chi Diêu an ủi Thẩm Mộng Thần đang lo lắng.
Thẩm Mộng Thần gật đầu: “Ừm, mẹ hầm canh gà cho anh, đi uống một chút trước, sau đó lại nói với em đêm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Em trước đó gọi điện cho anh anh đều trực tiếp nghe, nhưng đêm qua đến bây giờ anh đều không có trả lời em một lần. Em biết anh khả năng đã xảy ra chuyện rồi, nhưng bây giờ anh trở về thì tốt rồi, anh trở về thì tốt rồi. Lâm Chi Diêu em là vợ của anh, rất nhiều chuyện em hiểu, nhưng anh đừng xem em là đồ ngốc...” Ánh mắt của Thẩm Mộng Thần vô cùng phức tạp nhìn Lâm Chi Diêu, nói.
“Ừm, được, vậy lát nữa anh nói chi tiết với em.” Lâm Chi Diêu liếc nhìn Thẩm Mộng Thần, nắm chặt tay của cô. Phải, đây là vợ của anh, có vài chuyện không thể cứ che giấu cô mãi được.
Lâm Chi Diêu với Thẩm Mộng Thần ở đằng trước vừa đi vừa hạnh phúc nhỏ tiếng nói chuyện, Cố Mịch với Giang Hằng nhìn nhau, cũng không nói gì lặng lẽ đi theo sau, đằng sau còn có tài xế từ trên xe cầm mấy chai truyền dịch đi theo sau, cùng đi vào biệt thự.
Trên bàn ăn Vương Thu Cúc thấy sắc mặt trắng bệch của Lâm Chi Diêu, nhìn dáng vẻ lo lắng đó của Thẩm Mộng Thần, vốn dĩ còn muốn nói hỏi cô vài điều gì đó, rất thông minh chọn lựa ngậm miệng không nói. Bà ta cũng biết xảy ra chuyện rồi. Còn xảy ra chuyện gì bà ta không rõ. Hơn nữa điều quan trọng nhất là, chuyện của Lâm Chi Diêu bây giờ, bà ta cũng không có năng lực giúp cái gì, chỉ có thể hầm canh gà cho Lâm Chi Diêu.
Sau khi ăn xong, Lâm Chi Diêu được Thẩm Mộng Thần đỡ cẩn thận đi lên lầu, Giang Hằng Cố Mịch cầm chai truyền dịch đi lên lầu cùng. Lâm Chi Diêu thay bộ đồ ngủ nằm trên giường, Giang Hằng mắc xong chai truyền dịch cho Lâm Chi Diêu thì dặn dò Thẩm Mộng Thần: “Giám đốc Thẩm, dịch này cần phải truyền ba ngày, ba ngày này, Lâm Chi Diêu nhờ cô chăm sóc rồi...”
“Ừm, yên tâm đi, tôi là vợ của anh ấy, tôi sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt. Đúng rồi Giang tổng chuyện bên đó của anh như thế nào rồi? Phiền phức không?” Thẩm Mộng Thần gật đầu, sau đó lại quan tâm hỏi Giang Hằng.
Giang Hằng khẽ lắc đầu: “Giám đốc Thẩm cô đừng lo lắng cho tôi, tôi không sao, vài ngày nữa chủ tịch mới nhậm chức là đại ca của tôi, tôi cứ đi theo anh ấy làm việc thôi. Điểm này cô tin tưởng Lâm Chi Diêu là được, cậu ấy không lừa cô, chức vị của cậu ấy cũng là thuộc điều động bình thường, xin cô đừng quá lo lắng, mọi việc đều không có vấn đề gì!”
Giang Hằng nói như vậy, Thẩm Mộng Thần gật đầu, thật ra bây giờ cô đã không quan tâm Lâm Chi Diêu mấy ngày nữa, có còn công việc hay không rồi. Bây giờ nhìn Lâm Chi Diêu suy yếu thành dáng vẻ này, cô cái gì cũng không cần. Chỉ cần Lâm Chi Diêu bình an. Khỏe mạnh, vui vẻ ở bên cạnh cô, đây chính là điều tốt nhất rồi.
Cố Mịch kéo tay của Thẩm Mộng Thần vỗ nhẹ nói: “Yên tâm đi Mộng Thần, Giang tổng cũng nói như vậy rồi, cậu đừng lo lắng. Cậu mấy ngày này cố gắng chăm sóc cho Lâm Chi Diêu đi, lát nữa Lâm Chi Diêu truyền dịch xong hai người nghỉ ngơi sớm. Chúng tớ không làm phiền hai người nữa...”
Cố Mịch nói xong ra hiệu cho Giang Hằng. Giang Hằng gật đầu, theo Cố Mịch lui ra ngoài...
Đợi sau khi Giang Hằng và Cố Mịch rời khỏi, Thẩm Mộng Thần cười nói với Lâm Chi Diêu: “Chồng, đừng sợ, có em mà, em cùng anh...” Thẩm Mộng Thần nói xong thì cúi đầu thân tình hôn lên mặt Lâm Chi Diêu một cái.