Rể Cuồng

Chương 112




Mười mấy phút sau, trong một quán cà phê gần công ty của Thẩm Mộng Thần, Lâm Chi Diêu ngồi đối diện với Thẩm Mộng Thần, trên mặt Lâm Chi Diêu mang theo nụ cười nhàn nhạt, tuy bây giờ Thẩm Mộng Thần đã kết hôn với anh rồi, cũng chính thức trở thành vợ của anh rồi, nhưng anh vẫn cảm thấy nhìn không đủ. Nhìn Thẩm Mộng Thần nhìn không đủ. Nhìn cả đời này người phụ nữ ăn anh yêu nhất trong tim nhìn mãi cũng không đủ.

Lâm Chi Diêu mỉm cười, nhưng Thẩm Mộng Thần thế nào cũng không cười nổi, lườm Lâm Chi Diệu nói: “Đã là lúc nào rồi, anh sao còn cười được chứ?”

Lâm Chiêu Diêu cười cười, rất bình tĩnh hỏi: “Sao thế? Cái gì, khi nào rồi? Xảy ra chuyện gì rồi sao? Thấy bộ dạng của em lo lắng thành như này!”

Thẩm Mộng Thần tức đến giậm chân, cô đã khẩn trương lửa sắp cháy đến lông mày rồi, nhưng Lâm Chi Diêu vẫn mang dáng vẻ thản nhiên đó. Trong lòng cô sắp phát điên rồi: “Aaaa, anh không biết Giang Hằng bị ép từ chức chủ tịch của tập đoàn Cửu Châu rồi sao?”

Lâm Chi Diêu rất bình tĩnh gật đầu: “Ừm, biết, vừa rồi hai tụi anh ở cùng nhau mà. Sao thế?”. truyện đam mỹ

Thẩm Mộng Thần nghẹn lời vỗ vào trán của mình, nói: “Anh biết, anh còn cười như thế! Chuyện này ảnh hưởng rất lớn với anh đó, anh với Giang Hằng thân như thế bây giờ anh ta xảy ra chuyện rồi, anh cũng sẽ xảy ra chuyện. Rốt cuộc là vì sao? Anh mau chóng nói đi. Em cũng sắp gấp chết rồi...”

Lâm Chi Diêu vẫn giữ nụ cười nhạt trên môi, vẻ mặt bình thường như mọi khi: “Ai nói với em tập đoàn Cửu Châu chính là của Giang Hằng rồi? Anh ta từ trước đến giờ chỉ là một chủ tịch, còn xảy ra chuyện mà em ấy à? Rất mới mẻ mà, người thực tế nắm giữ tập đoàn Cửu Cửu, bây giờ muốn đích thân quản lý tập đoàn Cửu Châu rồi, chuyện này có vấn đề gì chứ?”

“Ôi...” Đôi mắt to của Thẩm Mộng Thần lóe lên, lập tức trợn tròn mắt, bên tai cô ta văng vẳng lời của Lâm Chi Diêu. Theo bản năng thì cô cho rằng Lâm Chiêu Diêu nói không đúng, nhưng lại cảm thấy lời Lâm Chi Diêu nói cũng không có gì cả.

“Không, không phải, ý của em là... Aiya, cho dù những gì anh nói là sự thật, nhưng sự tình làm tới, đâu có đơn giản như anh nghĩ. Anh chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, hơn nữa anh ban sáng nói với em, anh không phải bị thuyên chuyển rồi sao? Chuyện này không phải chính là ảnh hưởng sao? Chuyện này sao có thể không sai chứ?” Thẩm Mộng Thần xua tay nói ra suy nghĩ trong lòng mình ra.

Lâm Chi Diêu gật đầu, trên mặt thu lại nụ cười, nhiều hơn một tia nghiêm túc, nhưng vẫn rất bình tĩnh nói: “Ừm, anh hiểu rồi, ý của Mộng Thần em là sợ anh bị tập đoàn Cửu Châu đuổi việc đúng không? Hoặc cho dù không bị đuổi, cũng sợ chủ tịch mới nhận chức thuyên chuyển anh đến vị trí thấp hơn đúng không?”

Thẩm Mộng Thần gật đầu: “Ừm đúng, em chính là có ý tứ này, lẽ nào không phải sao?”

Lâm Chi Diệu cúi đầu suy nghĩ, sau đó bình tĩnh ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói với Thẩm Mộng Thần: “Vậy, em có từng nghĩ, anh có khả năng được chuyển lên chức vị cao hơn không?”

“Ờm...” Thẩm Mộng Thần sững người, nhất thời cô không biết nên nói với Lâm Chi Diêu thế nào. Nhất thời sắc mặt có hơi phức tạp. Cô rất muốn nói với Lâm Chi Diêu, anh có quan hệ tốt với Giang Hằng như thế, Giang Hằng cũng bị loại rồi, anh còn có thể có chức vị gì tốt chứ? Đây chính là quy tắc ngầm trong ngành, một đời vua một đời thần*, Lâm Chi Diêu từ ngày anh vào tập đoàn Cửu Châu thì đã tích lên biểu tượng của Giang Hằng! Giang Hằng xảy ra chuyện, anh không thể không xảy ra chuyện.

Một đời vua một đời thần*:tục ngữ, nói chung là trên thay đổi thì dưới cũng thay đổi.

Nhưng cô là vợ của anh, Thẩm Mộng Thần nghĩ Lâm Chi Diêu đối tốt với cô, không cầu cô bỏ ra cái gì, lúc này bất luận như thế nào, cô cũng không thể nói với Lâm Chi Diêu sự thật tàn khốc như thế được. Hơn nữa ở trong lòng cô Lâm Chi Diêu hiểu ít về thương trường, dù sao Lâm Chi Diêu vì để chăm sóc cô, đã từng hơn một năm không có đi làm. Cho nên ở trong lòng cô, gặp phải tình cảnh này Lâm Chi Diêu mới nghĩ như thế, còn nghĩ tốt đẹp như thế.

Nghĩ tới đây, trong lòng Thẩm Mộng Thầm thầm thở dài, trước đây là Lâm Chi Diêu vì cô mà cứ bỏ ra. Vậy thì bây giờ Lâm Chi Diêu gặp khó khăn rồi, nên đến lượt cô vì anh bỏ ra chút gì đó, cho dù cô nuôi anh cả đời, trong lòng cô cũng sẽ không có chút oán thán nào! Chỉ vì cô không muốn tiếp tục mất đi Lâm Chi Diêu nữa, bất luận như thế nào cô cũng kiên trì đứng ở đằng sau anh ủng hộ anh, làm tốt bổn phận mà một người vợ nên làm! bởi vì Lâm Chi Diêu là người đàn ông của cô! Là người đàn ông mà Thẩm Mộng Thần cô thật lòng yêu! Điều này là đủ rồi! Đủ rồi!

Thẩm Mộng Thần thầm thở dài, khi nhìn sang Lâm Chi Diêu lần nữa, tâm trạng đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Không sao rồi, cho dù Lâm Chi Diêu mất đi chức vị quản lý cấp cao của tập đoàn Cửu Châu thì sao chứ? Người không đi là được, cái nhà này, còn có cô!

Thẩm Mộng Thần mỉm cười nói với Lâm Chi Diêu: “Ừm, em tin ông xã của em, ông xã em sai rồi, là em nghĩ nhiều rồi, nào chúng ta lấy cà phê thay rượu, uống một ly...”

Thẩm Mộng Thần cầm ly cà phê lên, cụng ly với Lâm Chi Diêu, trên mặt mang theo nụ cười thỏa mãn...

Lâm Chi Diêu cầm ly cụng ly với Thẩm Mộng Thần, Thẩm Mộng Thần vừa rồi trầm mặc, sau đó bây giờ lại nói lời như này. Điều này khiến anh trong nháy mắt đã hiểu suy nghĩ trong lòng Thẩm Mộng Thần.

Trong lòng Lâm Chi Diêu rất ấm áp, anh khẳng định Thẩm Mộng Thần chắc chắn là vì để không làm tổn thương lòng tự tôn của anh mới nói như thế, hơn nữa không cho phép sẽ chia xa, Thẩm Mộng Thần còn sẽ ra ngoài vì anh mà tìm mối quan hệ. Nhưng hiểu thì hiểu, cảm động thì cảm động. Chuyện anh nên giải thích anh đều sẽ giải thích với Thẩm Mộng Thần rồi, vậy thì bây giờ anh chỉ cần đợi đến 5 ngày sau, ở trước mặt tất cả mọi người của thành phố Nam Giang, đi cho cô một bất ngờ lớn...

Quả nhiên Lâm Chi Diêu không có đoán sai, trong nửa tiếng sau khi Thẩm Mộng Thần và anh ăn cơm xong thì tách ra, Dạ Nhất gọi điện cho anh. Nói Thẩm Mộng Thần không có về công ty, mà đi tìm bạn thân của cô – Cố Mịch. Lâm Chi Diêu đứng ở bên cửa sổ trong văn phòng chủ tịch trên tầng cao nhất của tập đoàn Cửu Châu, nhìn về nơi Thẩm Mộng Thần và Cố Mịch nói chuyện, trên mặt anh nhiều thêm một nụ cười.

“Ha ha, đại ca, vừa rồi Cố Mịch gọi một cuộc điện thoại, hỏi tình hình của tôi, sau đó cô ấy lại ẩn ẩn nhắc đến anh. Xem ra cô ấy ít nhiều cũng đoán ra được một chút thân phận của anh rồi, là một người phụ nữ thông minh...” Giang Hằng cầm ly cà phê đứng ở đằng sau Lâm Chi Diêu, cười nói với Lâm Chi Diêu.

Lâm Chi Diêu gật đầu: “Ừm, Cố Mịch không đơn giản, tôi nếu nhớ không nhầm, ba năm trước thành phố Nam Giang còn là thiên hạ của nhà họ Cố cô ấy, chỉ là về sau phần lớn nhà họ Cố chuyển từ Nam Giang đến Thiên Hải, bây giờ chỉ còn lại Cố Mịch ở đây quản lý.”

“Ừm, không tệ, vậy đại ca anh cảm thấy Cố Mịch liệu có đem suy đoán trong lòng cô ấy nói cho chị dâu không? Có cần tôi bây giờ gọi điện cho Cố Mịch dặn dò một chút, tránh cô ấy nhiều lời?” Giang Hằng có hơi lo lắng nói, bởi vì anh ta biết Lâm Chi Diêu là muốn vào 5 ngày sau tạo cho Thẩm Mộng Thầm một bất ngờ lớn, muốn vào 5 ngày sau cho Thẩm Mộng Thần một danh phận thật sự!

Lâm Chi Diêu xua tay: “Không cần, bản thân cậu vừa rồi cũng nói rồi, Cố Mịch là một người phụ nữ thông minh. Cô ấy sẽ không nói cho Mộng Thần đâu...”

Giang Hằng mỉm cười, cười rất thích thú: “Ha ha, vậy tôi bây giờ rất mong chờ khi chị dâu cầu xin Cố Mịch, biểu cảm của Cố Mịch sẽ...”