Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 384




Lúc Nam Lịch Viễn đi kiểm tra, Cố Tam Nhi ngồi chờ ở hành lang, cực kì lo lắng.

Thì ra trước đây nói “Đồng ý” khiến anh ấy đi hiến tặng, chỉ là cách nói “Diệp Ông thích rồng”, bây giờ “rồng” thực sự đến rồi, cô lại thấy sợ.

Sau khi Nam Lịch Viễn đi ra, một tay sờ sờ tay bên còn lại, dường như đang vận động gân cốt, nói với Cố Tam Nhi. “Đi nào, đi gặp cha, đừng nói với ông ấy chuyện anh đi kiểm tra.”

Cố Tam Nhi gật gật đầu, cô ôm chặt cánh tay Nam Lịch Viễn, Nam Lịch Viễn cũng ôm chặt lại cô.

Nam Minh Tuấn nhìn thấy Cố Niệm Đồng đến thăm mình thì rất vui, nhìn thấy trong mắt cô còn sưng húp lên, tưởng cô vì mình mà khóc thành như vậy nên trong lòng càng cảm động. Bởi vì cô nhỏ tuổi hơn con mình rất nhiều, mà Cố Minh Thành còn nhỏ hơn cả ông mấy tuổi, cho nên, trong lòng ông luôn nghĩ đến bối phận, luôn coi Cố Niệm Đồng như hàng cháu chắt của mình nên sinh ra tình thân như ông cháu.

Ông để Cố Niệm Đồng bước đến phía trước vài bước, kéo kéo tay cô nói, “Đừng khóc nữa, con dâu à, khóc sẽ không đẹp đâu.”

Bởi vì câu nói này của Nam Minh Tuấn mà Cố Tam Nhi không nhịn được, liền cất giọng còn mang chút vừa mới khóc xong gọi, “Cha..”

Nam Minh Tuấn nhìn thấy Cố Tam Nhi như vậy liền cảm thấy trong lòng được an ủi không ít, tiểu công chúa nhà họ Cố đấy, mà là một tiểu công chúa rất ưu tú nữa.

Cố Niệm Đồng lúc này mới cảm thấy, Nam Lịch Viễn thật sự không dễ dàng, cha con hai người bọn họ…

Một người bị bệnh, một người hiến gan, việc của công ty, việc của cô, cô đột nhiên cảm thấy mình là gánh nặng của Nam Lịch Viễn, chẳng thể giúp anh được gì.

Mặc dù bây giờ anh xử lý mọi việc rất tốt,thành thạo đâu ra đó nhưng Cố Tam Nhi cảm thấy, trở ngại của anh vẫn nhiều, áp lực cũng rất lớn.

Trên đường về nhà, Nam Lịch Viễn không cảm thấy gì nhưng Cố Tam Nhi lại cảm thấy cực kì nặng nề, bởi vì từ nhỏ cho tới lớn như bây giờ, cô chưa bao giờ gặp phải chuyện như thế này.

Buổi tối, Cố Tam Nhi đi tắm, ở trong nhà tắm lại khóc một trận, sau đó lại gột sạch nước mắt đi.

Lúc mặc áo quần, Cố Tam Nhi nhìn thấy trên giá treo quần áo một cái áo sơ mi trắng của Nam Lịch Viễn. Nam Lịch Viễn mặc áo sơ mi trắng nhìn rất đẹp, trước đây cô rất ít khi nhìn thấy anh mặc áo trắng, lí do là vì anh cảm thấy màu trắng không hợp với anh. Nhưng bây giờ cô phát hiện ra, màu trắng với anh, cư nhiên có thể hòa hợp đến thế.

Vì vậy, Cố Tam Nhi cũng muốn mặc thử xem mình mặc vào như thế nào.

Cố Tam Nhi mặc vào cũng thật sự rất đẹp, giống như mặc áo đồng phục đánh bóng chuyền vậy, bao trùm hết cả người cô, bờ vai cô không giữ được cái áo, cho nên phần vai bị kéo xệ xuống một phần.

Cô mặc quần lót xong liền đi ra ngoài. Nam Lịch Viễn đang ngồi trên sô pha, vuốt vuốt cằm nghĩ chuyện gì đó. Nhìn thấy Cố Tam Nhi, liền hỏi: “Sao lại mặc áo của anh?”

“Anh mặc đẹp, nên em cũng muốn mặc thử.” Cố Tam Nhi bước đến bên cạnh Nam Lịch Viễn, mở rộng hai chân ngồi lên đùi anh, đầu dựa vào vai anh, “Lịch Viễn, anh đừng đi hiến gan nữa được không? Tam Nhi bây giờ rất sợ,thực sự rất sợ rồi! Tam Nhi cầu xin anh, đừng đi hiến nữa.”

“Sợ cái gì? Sợ sau này không thỏa mãn được em sao?”

Cố Tam Nhi ôm chặt lưng anh. Nam Lịch Viễn ôm chặt lấy cô, hai người ngồi trên sô pha chầm chậm đung đưa.

Hương thơm thanh mát trên người cô khiến cho Nam Lịch Viên nói giọng khàn khàn, “Nếu sau này anh không thỏa mãn được em nữa, em còn muốn đi cùng anh không?”

Cố Tam Nhi gật gật đầu.

Đầu Nam Lịch Viễn bắt đầu du ngoạn trên người Cố Tam Nhi, sau đó trực tiếp ôm cô lên giường. Dường như đây là ngày cuối cùng anh muốn cô vậy, bởi vì anh biết, nếu như không có gì ngoài ý muốn, thì đây chính là lần cuối cùng anh liều mạng muốn cô như vậy.

Phẫu thuật là ba ngày sau.

Cố Tam Nhi nhẹ nhàng gọi điện cho Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng, nói thời gian tiến hành phẫu thuật.

Cố Minh Thành liền gọi cho Cố Hành Cương, dường như phát hỏa rồi, kêu anh nhanh lên một chút!

Cố Hành Cương trả lời cũng rất áp lực: “Vâng!”

Ngày phẫu thuật, người nhà Cố gia đều đến trừ Đỗ Nhược, anh hai cũng đến rồi.

Đỗ Nhược đang mang thai, bụng bắt đầu lớn rồi, không đến được.

Nam Lịch Viễn trước khi phẫu thuật nói với Cố Minh Tuấn đã tìm thấy gan thích hợp rồi, để cha anh yên tâm. Sau đó trong phòng bệnh của Nam Minh Tuấn đều là người nhà Cố gia, thì ra nhà của Nam Minh Tuấn ít đến như vậy, Nam gia chỉ có một mình Nam Lịch Viễn, không có anh chị em huynh đệ nào khác, giờ đây lại đến một nhà người như vậy.

Cố Minh Thành động viên ông vài câu, Khương Thục Đồng cũng khích lệ ông mấy câu.

Còn Cố Hành Cương vẫn còn đang bận rộn gọi điện thoại ở bên ngoài.

Cố gia nhị công tử giống với Cố Minh Thành nhất, anh đang đứng sau lưng Cố Minh Thành, không hiểu sao Nam Minh Tuấn cảm thấy rất hứng thú với cậu hai này. Kể từ khi cậu ta tiếp nhận công ty của cha, cả người trầm ổn không ít.

Còn có một người nữa cũng đến rồi, đến hơi muộn một chút, là Miêu Doanh Cửu.

Cô ấy bước vào liền hỏi thăm dượng, sau đó lại hỏi thăm đến anh cô, có phải ngoài cách anh phải hiến gan ra, thật sự không còn cách nào khác?

“Anh cũng không muốn đi con đường này, nhưng không còn cách nào khác.”

Cố Minh Thành nhíu mày nói, “Con đợi thêm một vài ngày, ta nhờ người ở nước ngoài nghĩ cách giúp con.”

“Con cũng muốn đợi, nhưng không đợi được nữa, sức khỏe cha con ngày càng không tốt rồi.”

Điện thoại của Cố Tam Nhi rung lên, là Diệp Mậu Sâm. Diệp Mậu Sâm nói anh biết hôm nay cha của Nam Lịch Viễn phải làm phẫu thuật, Nam tổng cũng phải lên bàn mổ, chi bằng suy nghĩ một chút đề nghị của anh xem sao.

Cố Tam Nhi kích động, thật sự kích động, cô nói với Nam Lịch Viễn: “Diệp Mậu Sâm nói anh suy nghĩ một chút về đề nghị của anh ấy. Em thề, anh ta giúp anh không phải do em đồng ý với anh ta cái gì cả!”

Nam Lịch Viễn cười lạnh một cái, sờ đầu Cố Tam Nhi, giống như đang nói cô kiến thức nông cạn quá rồi.

Vốn dĩ Cố Tam Nhi lo lắng sẽ trở thành vật hy sinh giữa Diệp Mậu Sâm và Nam Lịch Viễn, nhưng bây giờ nhìn lại, nhìn như tương phản rồi, giờ đây cô phải đi cầu anh sử dụng, anh lại thà lên bàn mổ còn hơn có liên quan đến Diệp Mậu Sâm.

Cố Tam Nhi cảm thấy, cô ban đầu nghĩ về Nam Lịch Viễn quá đơn giản rồi. Nói xong, Nam Lịch Viễn liền bước vào phòng phẫu thuật.

Cố Tam Nhi đột nhiên cả người khóc nức nở.

Khương Thục Đồng ngồi xuống bên cạnh cô, trong lòng hỗn loạn. Dù cho Nam Lịch Viễn bây giờ sức khỏe rất tốt, nhưng sau khi hiến gan rồi, chắc chắn sẽ không còn được như bây giờ nữa. Tam Nhi của mình…

Trước đây Cố Minh Thành từng nói qua, nhân phẩm Nam Lịch Viễn rất tốt. Có lẽ bà có cái nhìn phiến diện về cậu ta, đương nhiên, cái nhìn phiến diện này bây giờ vẫn còn, nhưng đứa con hiếu thuận như vậy, nhân phẩm thật đúng là không mất đi đâu được.

Xem ra, mắt nhìn người của Cố Minh Thành và Tam Nhi đều tốt hơn bà nhiều. Bà đổi qua ôm lấy cánh tay Cố Minh Thành bên cạnh.

Miêu Doanh Cửu từ trong phòng của dượng cô bước ra, thấy nhà toàn người Cố gia cảm thấy rất vui mừng. Cô chào hỏi Khương Thục Đồng một tiếng, Khương Thục Đồng cũng có chút nhớ mãi không quên, bà liếc nhìn con thứ.

Cậu hai đang khoanh hai tay đứng dựa vào tường, chờ đợi.

Ánh mắt anh lạnh lung, có chút kiêu ngạo, anh thậm chí còn không chú ý đến Miêu Doanh Cửu.

Cố Hành Cương đang gọi điện thoại ở hành lang, bây giờ trong hành lang này đều là người Cố gia: người đang ngồi kia, tâm tư đều bay đến bên người Nam Lịch Viễn: Cố Niệm Đồng,bên này là Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng, và người vừa mới ra khỏi phòng bệnh là Miêu Doanh Cửu.

Miêu Doanh Cửu đưa mắt nhìn Cố nhị thiếu gia, cô dường như rất thích. Trong lòng cô thầm nói: từ lần đầu gặp mặt, xin giúp đỡ nhiều, Cố nhị công tử!

Lúc này, Cố Hành Cương từ bên kia đầu hành lang chạy đến, đẩy tung cửa phòng phẫu thuật của Nam Lịch Viễn, nói: “Anh Nam, chậm đã!”

Nam Lịch Viễn đang cởi áo, Cố Hành Cương nói với anh, đã tìm thấy gan thích hợp rồi, chỉ mười ba tiếng nữa thôi sẽ chuyển từ Thụy Sỹ về Trung Quốc. Người này là người Trung Quốc, bị tai nạn ở Thụy Sỹ. Đúng lúc Nam Lịch Viễn chuẩn bị phẫu thuật thì anh ta cũng vừa chết trên bàn mổ. Anh đã nói với adam rồi, trực tiếp chuyển gan chuyển về đường hàng không cho Nam Lịch Viễn.

Nam Lịch Viễn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Cố Hành Cương cũng rất rõ ràng, phẫu thuật của bác Nam có thể chậm một ngày cũng không sao, chứ đừng nói là mười mấy tiếng đồng hồ. Cố Hành Cương kéo tay Nam Lịch Viễn ra khỏi phòng mổ, đồng thời nói với y tá: “Đã tìm thấy gan phù hợp, phẫu thuật dời lại mười ba tiếng sau tiếp tục tiến hành.”

Y tá nói: “Nhưng chúng tôi đã sắp xếp bác sĩ xong hết rồi, có thể mười ba tiếng sau sẽ phải sắp xếp lại bác sĩ khác!”

“Sắp xếp không được thì tôi sẽ tự mổ”.

Chẳng qua là lời nói lúc tức giận, rõ ràng biết là không thể nào.

Cố Tam Nhi ngồi ở cửa nhìn thấy Nam Lịch Viễn liền rất kinh ngạc, có một loại cảm giác như được hồi sinh, cô kêu lên một tiếng rồi bật khóc nức nở. Nam Lịch Viễn vỗ vỗ người cô, “Chồng em chưa chết mà!”

Cố Tam Nhi ôm chặt lấy lưng của anh.

Cố Hành Cương lại tiếp tục gọi điện thoại, hình như là tiếp tục nói chuyện với adam, cụ thể như thế nào, người khác nghe không hiểu được vì anh nói tiếng Đức. Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng đã đi qua thăm phòng Nam Minh Tuấn, cũng không nghe thấy.

Khoảnh khắc lão nhị quay người liền thấy Miêu Doanh Cửu. Cô gái này ánh mắt rất sáng, chỉ là rất sáng mà thôi, anh không có ấn tượng gì nhiều, sau đó cũng đi vào phòng bệnh của bác Nam.

Mọi người đều không nhắc đến việc Nam Lịch Viễn hiến gan cho ông, chỉ nói phẫu thuật đang gặp chút vấn đề. Cố Hành Cương ở bên kia nói: “Có việc gì con sẽ chịu trách nhiệm! Nhanh chóng chuyển gan về đường hàng không cho con đi. Lời này con chỉ nói một lần thôi!”

Cả một nhà vẫn chưa rời đi, đang đợi để buổi tối phẫu thuật, quả nhiên chiều tối liền đưa đến một lá gan.

Hôm nay người bận rộn nhất không phải là Nam Lịch Viễn mà là Cố Hành Cương, lúc thì chạy đi phòng viện trưởng, lúc thì đi làm thủ tục hành chính, kí giấy tờ.

Cả một nhà chờ đợi ở cửa rất lâu, đến khi bác sĩ nói: “Bệnh nhân phẫu thuật thành công!”

Mọi người đều thở phảo nhẹ nhõm.

Miêu Doanh Cửu vẫn luôn nhìn lão nhị, lão nhị mi mắt hạ xuống, anh dường như cũng dự đoán được phẫu thuật sẽ thành công.

Ở nước ngoài không có khái niệm năm mới, còn nửa tháng nửa là hết năm rồi. sau khi Nam Minh Tuấn sau khi làm phẫu thuật xong, thầy Edward gọi điện cho Cố Tam Nhi bảo cô quay lại Mỹ. Trong lòng Cố Tam Nhi rất phiền, cô tết Dương này còn phải đón sinh nhật nữa, với lại sẽ không được đón năm mới với cha mẹ ư?

Thầy Edward nói từ ngày mười lăm tháng một bắt đầu tổ chức cuộc thi thiết kế đá quý toàn cầu, ông muốn Cố Tam Nhi quay lại Mỹ để sớm chuẩn bị một chút!