Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 376




Trong tay Cố Tam Nhi ôm mấy cuốn sách, cô mặc áo phông màu trắng, chạy lại hướng Nam Lịch Viễn.

Sách bị rơi xuống đất, cô kêu lên “á” một tiếng, lật đật quay lại nhặt sách lên.

Nam Lịch Viễn đã đến gần cô rồi, ôm chặt lấy cô.

“Tại sao anh lại đến? Em mới vừa học có mấy hôm.” Cố Tam Nhi ngước đầu nhìn Nam Lịch Viễn, trông có vẻ vô cùng ngọt ngào.

Nam Lịch Viễn ngồi xuống ghế bên cạnh, kéo Cố Tam Nhi vào lòng, nhẹ nhàng hôn cô một cái.

“Nhớ em nên đến thôi!” anh ôm chặt Cố Tam Nhi.

Trán Cố Tam Nhi chạm vào trán anh, “Em cũng rất nhớ anh!”

Cố Tam Nhi vô tình nhìn lướt qua liền thấy có một chiếc xe đang chạy tới trên con đường trong sân trường.

Chiếc xe này là chiếc Bugatti màu xám bạc, trong lòng Cố Tam Nhi cảm thấy kỳ lạ.

Cô đã từng ngồi chiếc xe này, biển số xe cô cũng còn nhớ, mấy ngày trước Diệp Mậu Sâm đón cô bằng chiếc xe ấy.

Cố Tam Nhi không biết anh đến, hay là người nào của anh đến, chiếc xe chạy không chậm cũng không nhanh.

Cố Tam Nhi bất ngờ hôn Nam Lịch Viễn, nụ hôn rất kéo dài.

Hai người ở trong sân trường, giống như những đôi tình nhân khác trong trường.

Trong nháy mắt Nam Lịch Viễn nhìn thấy chiếc xe, đột nhiên thay đổi thái độ với Cố Tam Nhi.

Cho nên cô làm như vậy cho ai xem?

Thêm vào đó, hôm đó Diệp Mậu Sâm và cô rốt cuộc là nói chuyện gì?

Nếu chỉ bàn đến những chuyện có liên quan đến ngọc quý, hôm nay Cố Tam Nhi sẽ không có phản ứng như thế.

Trong xe.

Diệp Mậu Sâm ngồi phía sau, vừa thấy Cố Tam Nhi và Nam Lịch Viễn đang ngồi ôm nhau, bây giờ lại thấy hai người họ đang hôn nhau.

“Nam Lịch Viễn!” trong miệng anh lầm bầm, “tại sao Cố Niệm Đồng lại tìm một người chồng lớn tuổi hơn cô nhiều như thế?”

Cố Tam Nhi học xong, buổi chiều không có lớp, Nam Lịch Viễn dẫn Cố Tam Nhi về nhà mình.

Kể từ khi bị sẩy thai lần vừa rồi, Cố Tam Nhi cảm thấy rất có lỗi với Nam Lịch Viễn, sau khi đi chợ về, cô muốn nấu cơm cho anh ăn.

Trong bếp

Cố Tam Nhi mang tạp dề, rất bận rộn, Nam Lịch Viễn đứng sang một bên nhìn cô.

Ánh mắt Cố Tam Nhi lo lắng nhìn sang Nam Lịch Viễn, “Không được chê dở đó!”

“Không chê đâu!”

Thực sự mà nói đây là lần đầu tiên Cố Tam Nhi vào bếp, từ đó giờ chưa hề vào bếp.

Bò bít tết đã làm xong, pizza cũng nóng rồi, mỳ Ý cũng đã nấu xong, cả phòng thơm phức.

“Chưa làm tốt!” Cố Tam Nhi tháo tạp dề, mặt ủ mày chau ngồi xuống bàn ăn.

Nam Lịch Viễn bỗng bế cô lên, đặt lên đùi mình, giống như lúc ở trong sân trường, ôm cô vào lòng.

“Tại sao lại đột nhiên muốn vào bếp thế?” râu Nam Lịch Viễn chà vào mặt Cố Tam Nhi hỏi.

“Tam Nhi cảm thấy có lỗi với anh, mỗi lần anh đến đều do anh nấu cơm, rửa chén...Tam Nhi không biết làm gì hết, đều xài đồ của anh, ăn cơm anh nấu...” Cố Tam Nhi nhìn Nam Lịch Viễn, nghiêm túc nói.

“Em có thể để anh ăn em!” Nam Lịch Viễn trả lời.

Cố Tam Nhi gật đầu, “được, Tam Nhi là do chú Nam nuôi dưỡng, Tam Nhi cũng đã từng mang thai con của chú Nam, cả đời này Tam Nhi là người của chú Nam!”

Nam Lịch Viễn nhẹ nhàng hôn lên đầu Cố Tam Nhi, cô nhắm mắt nói.

Nam Lịch Viễn càng hôn cô mãnh liệt hơn.

“Nói thật chứ?” Nam Lịch Viễn hỏi.



“Đương nhiên! Tam Nhi đã xác định một người thì là cả đời!”

Ăn cơm xong, vẫn là Nam Lịch Viễn rửa chén, Cố Niệm Đồng ngồi ở bàn làm việc làm bài tập.

Bài tập vẫn chưa làm xong, Nam Lịch Viễn ở trong bếp rửa tay sạch sẽ, bế Cố Tam Nhi đi lên lầu.

Một trận mây mưa cuồng nhiệt.

Cố Tam Nhi rất hưởng thụ.

Sau đó Cố Tam Nhi đi ngủ.

Cô nude nằm sấp xuống giường, tóc gạt sang một bên.

Điện thoại cô reo lên, số lạ, Nam Lịch Viễn nghe dùm cô.

Sau khi nghe tiếng “Alo”, đối phương im lặng một hồi, “Tôi tưởng cô Cố, không ngờ là chủ tịch Nam!”

Nam Lịch Viễn chau mày, gọi là “chủ tịch Nam” thì anh biết đối phương là ai rồi, nhưng anh giả vờ không biết.

“Tam Nhi ngủ rồi, nếu có việc gì lát nữa gọi lại!” Nam Lịch Viễn trả lời.

“Là như thế này, hôm nay tôi có nói chuyện với giáo sư Edward, sau này tôi sẽ dẫn nhân viên đến trường nhờ giáo sư Edward đào tạo, cô Cố là trợ thủ của giáo sư Edward, tôi muốn nói với cô ấy một tiếng! Vì cô ấy đang ngủ, vậy nhờ chủ tịch Nam báo lại với cô ấy.”

“Tôi sẽ nói với cô ấy!” Nam Lịch Viễn gác máy.

Tay anh đặt trên lưng Cố Tam Nhi, xoa nhè nhẹ.

Khi cô ấy nói đi du lịch châu Âu, anh biết sẽ có ngày hôm nay.

Cố Tam Nhi sớm hay muộn gì cũng trở nên ưu tú, lúc đó sẽ có rất nhiều người theo đuổi.

Dường như anh cảm thấy mối nguy hiểm, anh muốn thử xem Cố Tam Nhi có thể vì anh mà không màng đến tất cả đàn ông bên ngoài không.

Diệp Mậu Sâm bỏ điện thoại xuống, nhỏ nhẹ nói “Tam Nhi.”

Tam Nhi, tam tiểu thư nhà họ Cố, cái tên này thực sự rất gần gũi.

Lần này Nam Lịch Viễn không nói sẽ đi, anh cứ ở Mỹ, ban ngày Cố Tam Nhi đi học, anh xử lý công việc ở công ty, mở cuộc họp trực tuyến với các cán bộ cấp cao, ban ngày có khi anh đi thăm công ty con, chiều đi rước Tam Nhi đi học về, hai người sống cuộc sống vợ chồng với nhau.

Xem ra cũng rất hạnh phúc.

Điểm khác nhau so với các cặp vợ chồng bình thường là, Tam Nhi tuổi còn nhỏ, không biết con đường tương lai của cô sẽ đi theo hướng nào.

Nếu nói Nam Lịch Viễn là một đoạn thẳng, thì Cố Tam Nhi là một tia, biết đường cô ấy đến, nhưng lại không biết tương lai của cô, loại cảm giác này thực sự rất khó chịu.

Những ngày tháng ở bên Nam Lịch Viễn, Cố Tam Nhi cảm thấy rất vui, có lúc cô để Nam Lịch Viễn đến trước cửa lớp học đón cô.

Cô tan học sẽ hôn Nam Lịch Viễn một cái, các bạn cùng lớp đều biết Cố Niệm Đồng đã kết hôn, hơn nữa quan hệ với chồng rất tốt.

Trong quãng thời gian này, Diệp Mậu Sâm không có hành động gì cả.

Cố Tam Nhi vốn không để ý đến anh ta.

Ở Giang Thành, Nam Lịch Viễn có một dự án rất quan trọng, phải đích thân anh đi ký hợp đồng, dự án này, giá trị trên hợp đồng là hơn một tỷ, anh muốn về xem điều khoản cuối cùng, sắp xếp người ký giấy tờ.

Anh sắp đi, Cố Tam Nhi sẽ khóc.

Buổi tối, Cố Tam Nhi ngồi trên đùi anh, ôm cổ anh, khóc nức nở.

“Không thể không đi được sao?”

“Ngoan nào, chồng em là người có công việc. Anh về mấy ngày rồi lại sang!”

“Về mấy ngày chứ?” Cố Tam Nhi lại hỏi.

“Nhiều nhất là 10 ngày.”

“10 ngày? Cũng khá lâu đó!” Cố Tam Nhi lại bắt đầu khóc.

Cô đã thích ứng với những ngày có Nam Lịch Viễn bên cạnh, mỗi ngày đều ở bên cô, chở cô đi học, nấu cơm cho cô ăn, ngủ cùng cô.

Chú Nam ấm áp như thế, đã trở thành miếng thạch cao dính chặt trong tim cô, muốn tháo miếng thạch cao ra rất đau đớn.

Cố Tam Nhi nói xong lại ôm cổ Nam Lịch Viễn khóc nức nở.

Nam Lịch Viễn hôn nhẹ lên cổ cô.

“Tam Nhi ngoan nào, chỉ có mấy ngày là anh về rồi. Anh gọi Tiểu Cửu đến ở cùng em nha?”

Cố Tam Nhi mặt đầy nước mắt, gật đầu.

Ngày Nam Lịch Viễn đi, Cố Tam Nhi đang đi học, vả lại cô sợ sinh ly, từ khi đến Mỹ học, từ khi yêu Nam Lịch Viễn, cô rất sợ sinh ly, sợ anh dần dần rời xa cô.

Cô không thể tiễn anh, cả người không có sức sống, giống như cà tím gặp phải sương mù.

Miêu Doanh Cửu cũng không phải rảnh rỗi, khi Nam Lịch Viễn nói với cô, cô đang ở Úc tham dự cuộc thi thiết kế trang phục, không thể về ngay, Nam Lịch Viễn để Cố Tam Nhi ở ký túc xá trước mấy ngày.

Cố Tam Nhi đã đồng ý mấy ngày này sẽ ở ký túc xá.

Có thể do Nam Lịch Viễn đi đột xuất, tâm trạng cô không vui, cũng có thể do không ai nấu cơm, cô ăn uống không tốt, sức đề kháng kém, lại là mùa đông, cô đã đổ bệnh.

Ngày hôm đó Diệp Mậu Sâm dẫn kỹ sư thiết kế cấp cao của công ty đến tham gia khóa đào tạo của giáo sư Edward.

Đây là lớp đào tạo nhỏ dành cho giảng viên, nghe nói công ty Olive đã chi trả hàng chục triệu cho khóa đào tạo này.

Cố Niệm Đồng làm trợ thủ cho giáo sư Edward, mặc dù công việc chỉ là thay đổi slide show, gửi tài liệu cho giáo sư, nhưng khóa đào tạo này đều dành cho kỹ sư thiết kế cấp cao, hơn nữa là đào tạo tập trung, Cố Niệm Đồng ngồi một bên nghe, thu hoạch được rất nhiều kiến thức so với ngày thường.

Diệp Mậu Sâm luôn ngồi phía sau, tay chống cằm, im lặng không nói lời nào.

Sau cái lần anh nói với Cố Tam Nhi rằng anh thích hợp hơn Nam Lịch Viễn, thì không có hành động gì, Cố Tam Nhi cảm thấy có thể chỉ là một hành động tùy tiện của công tử ăn chơi, anh sẽ không để tâm, Cố Niệm Đồng cũng không xem đó là sự thật.

Lần đào tạo này, Cố Niệm Đồng liên tục hắt hơi, vò mũi, đầu choáng váng, cô đã cố gắng khống chế rồi, nhưng hình như khống chế không được.

Cuối cùng chờ đến tan học, Cố Tam Nhi đang đi trên đường về ký túc xá.

Chiếc xe Bugatti màu xám bạc chạy ngang qua cô, Diệp Mậu Sâm ló đầu ra ngoài, ném cho cô hai hộp thuốc trung y rất đắt tiền mà Cố Tam Nhi trước đây chưa từng thấy, xem hướng dẫn sử dụng hình như là chuyên trị cảm cúm.

Cố Tam Nhi chau mày, bài học của Hà Đỉnh vẫn còn sờ sờ trước mắt.

“Thế nào? Cô Cố còn nghi ngờ cái gì? Nếu tôi muốn đạt được cái gì đó, sẽ dùng thủ đoạn đê hèn như vậy sao?” Diệp Mậu Sâm mỉm cười lái xe đi.

Cố Tam Nhi đột nhiên cảm thấy tuồng của mình đã bị người khác nhìn thấu.

Cố Tam Nhi cảm thấy không cần thiết phải cứng nhắc quá với Diệp Mậu Sâm, có lẽ sau lần vừa rồi bản thân anh ta cũng thấy hối hận những lời mình đã nói.

Hai ngày sau, Diệp Mậu Sâm đi bộ đến trường, đúng lúc gặp Cố Niệm Đồng vừa mới tan học muốn đi ăn cơm.

“Trùng hợp vậy?” Cố Niệm Đồng nói.

“Muốn tìm giáo sư Edward! Hết bệnh chưa vậy?”

“Vẫn chưa khỏi hẳn! Tạm biệt chủ tịch Diệp, tôi phải đi ăn cơm.” Cố Tam Nhi nói.

“Đúng lúc buổi trưa, mời anh ăn cơm có được không?” anh hỏi.

“Cơm trong trường không có ngon lành gì đâu.” Cố Tam Nhi trả lời, “nhưng tôi cũng phải ráng ăn, so với cơm chồng tôi nấu thì còn thua xa!”

“Vậy tôi muốn ăn thử xem thế nào, để xem cơm khiến cô ráng mà ăn rốt cuộc như thế nào.” Diệp Mậu Sâm khoanh tay trước ngực.

Tiếp xúc mấy lần, Cố Niệm Đồng phát hiện hình như anh ta rất thích mặc đồ giản dị, khác xa cách ăn mặc của cha và Nam Lịch Viễn.

Cố Tam Nhi cảm thấy dù sao lần trước anh ta cũng cho mình thuốc, coi như báo đáp anh ta, mời anh ta ăn một bữa cơm cũng không sao.

“Vậy thì đi thôi!” Cố Niệm Đồng vẫy tay nói với Diệp Mậu Sâm.