Rất Yêu Em - A Vãn

Chương 52




Đang lúc mơ mơ màng màng cô cảm giác được hai luồng mềm mại phía trước ngực bị Từ Cẩn Niên ôm gọn trong tay, Lâm Hạ mềm mại rêи rỉ một tiếng, sau đó lại bị Từ Cẩn Niên dùng môi chặn lại .

Nhiệt độ không khí trong phòng tăng lên vùn vụt, tim cô đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Lâm Hạ nhếch ʍôиɠ lên, cọ xát vào người của Từ Cẩn Niên đứng ở phía sau, cô cảm giác được phía dưới căng phồng và cả gậy thịt đang dựng thẳng lên của anh, thậm chí cô còn cảm giác được nước mật từ trong tiểu huyệt của mình đang nhỏ giọt xuống qυầи ɭót.

Cổ áo bị mở rộng ra, kéo xuống phía dưới , lộ ra đôi gò bồng cao ngất bị hai bàn tay to lớn chơi đùa.

Không lâu sau đó, một bàn tay lần theo từng đường cong nhấp nhô của bầu ngực, di chuyển xuống bên eo, bao trùm lấy cái ʍôиɠ đang vểnh cao, tiến vào dưới váy, vuốt ve hai bên đùi non của cô.

Lâm Hạ không nhịn được kẹp hai chân lại, ngửa người ra sau nức nở, cố tách hai đôi môi đang dây dưa ra: “Từ Cẩn Niên…”

Dường như cô đang khẩn trương lại giống như đang sung sướиɠ.

Từ Cẩn Niên cười khẽ, giơ tay lật người Lâm Hạ lại, anh cởi bỏ quần áo trêи người cô, bế cô đặt lên giường. Còn mình thì ung đứng cạnh giường thong thả ung dung cởi thắt lưng của mình.

Lâm Hạ quỳ ngồi trêи giường, toàn thân trêи dưới chỉ còn lại cái qυầи ɭót đã ướt đẫm từ lâu, cùng với cái đuôi đang xõa tung phía sau lưng mà Từ Cẩn Niên ác ý để lại, nhìn bộ dạng của cô lúc này cái đuôi kia cứ như hòa làm một với cô.

Lâm Hạ nhìn người đang cởi quần áo phía trước, anh từ từ cởi quần, lộ ra đôi chân dài săn chắc, bàn tay thon dài cởi áo, lộ ra từng khối cơ bụng mạnh mẽ, có màu sắc mê người hệt như những viên socola.

Anh tiện tay kéo qυầи ɭót của mình xuống, con thú dữ to lớn vốn đang ngủ đông dưới khu rừng đen rậm nay đã thức tỉnh, nó còn gật đầu chào hỏi cô.

— Hạ hồ ly à, chiều nay cậu mặc cái này là định ép khô anh trai nhϊế͙p͙ ảnh gia của cậu luôn hả?

Ma xui quỷ khiến thế nào cô lại nhớ đến lời Tô ɖu͙ƈ nói, Lâm Hạ ɭϊếʍ môi, nghiêng người với tay cầm lấy bánh kem được đặt ở đầu giường, ôm vào trước ngực, nghiêng đầu hỏi: “Cưng ơi, anh muốn ăn bánh kem trước hay là ăn em?”

Từ Cẩn Niên cảm thấy chắc là mình đã thật sự gặp phải tiểu yêu tinh mê hoặc lòng người rồi, anh cúi người cầm lấy bánh kem, giọng nói trầm khàn vang lên: “Vậy anh sẽ ăn cả hai cùng một lúc.”

Anh đưa ngón tay quệt bơ bôi lên trêи hai đầu nhũ non mềm: “Sao mặt em đỏ vậy hả?”

“Anh, anh, anh…” Lâm Hạ đỏ mặt tía tai, “Anh không biết xấu hổ.”

Từ Cẩn Niên cúi người cười cười, há mồm ngậm lấy bơ, ɭϊếʍ láp hai bên đầu nhũ, còn phát ra tiếng chùn chụt.



Lâm Hạ vô thức cử động thân thể, dâng đôi gò bồng vào miệng anh sâu hơn. Từ Cẩn Niên đỡ eo cô, ngã vào giường, từng chút một ɭϊếʍ sạch sẽ nơi trắng mịn hồng hào kia.

Buông hai đầu nhũ sưng đỏ của Lâm Hạ ra, Từ Cẩn Niên quẹt tay vào bơ đưa đến bên miệng của Lâm Hạ; “ɭϊếʍ sạch cho anh đi.”

Lâm Hạ thật cẩn thận ngậm lấy, bắt đầu dùng đầu lưỡi ɭϊếʍ láp, khoang miệng ấm áp làm tim Từ Cẩn Niên đập rộn ràng, một bàn tay khác đẩy qυầи ɭót ướt đẫm ra, ngón trỏ và ngón giữa dạo chơi xung quanh hoa huyệt, làm cho Lâm Hạ không ngừng run rẩy, cô không nhịn được ʍút̼ mạnh vào ngón tay đang ở trong miệng mình.

Gân xanh hai bên thái dương của Từ Cẩn Niên nhảy lên mấy cái, hai tay dùng sức xé rách qυầи ɭót của cô, tấm vải mỏng manh màu đen treo vắt vẻo trêи đùi, nhìn vừa quyến rũ lại gợi tình.

Lâm Hạ nghe theo lời Từ Cẩn Niên nói, cô quỳ trên giường, không tự giác được cúi người xuống nhếch ʍôиɠ lên.

“Lắc ʍôиɠ đi.” Từ Cẩn Niên nhẹ nhàng vỗ về cô.

Lâm Hạ ngượng ngùng nhưng vẫn nghe lời lắc ʍôиɠ, không hổ là hàng đắt tiền, cái đuôi vô cùng linh hoạt cũng lắc lư theo động tác của người phía trước.

Lông đuôi trắng tinh hệt như hai cánh ʍôиɠ trắng nõn nà của Lâm Hạ lúc này, đôi chân dài tách ra, vì động tác nhéch ʍôиɠ mà lộ ra hoa huyệt non mềm, hoa môi khẽ mấp máy, nhỏ ra vài giọt nước mật dinh dính có màu trong suốt. Bên đầu gối còn treo mảnh vải màu đen bị xé nát.

Hình ảnh ɖâʍ mĩ này đúng là khiến người điên cuồng.

Hai mắt Từ Cẩn Niên đỏ ngầu, gậy thịt sưng cứng đến phát đau đang chờ nhập động, lỗ nhỏ bên trêи đầu nấm rỉ ra một dòng nước trắng đục.

Anh vươn tay lấy áo mưa ở đầu giường, đeo vào.

Lâm Hạ đang quỳ trêи giường nhìn thấy động tác chậm chạp của người phía sau thì không nhịn được mà thúc giục: “Anh.. Nhanh lên đi…”

ɖu͙ƈ vọng được phơi bày trần trụi.

Từ Cẩn Niên đỡ gậy thịt cọ xát bên ngoài miệng huyệt, được mật nước bôi trơn, cảm giác mỹ mãn làm hoa huyệt càng thêm hưng phấn, bản thân Lâm Hạ cũng đang thấp thỏm chờ mong.

“Bảo bối, em có nghe ai nói rằng anh thù dai lắm chưa?”

Từ Cẩn Niên cọ xát xung quanh miệng huyệt, thong thả ung dung nói.

“Cái gì…” Lâm Hạ đang bị ɖu͙ƈ vọng chi phối, chủ động hùa theo từng đợt chuyển động của anh, để thứ to lớn của anh cọ vào hoa hạch, mỗi lần va chạm lại làm cho cô run lên từng hồi, cái đuôi phía sau cũng đung đưa theo.

“Chúng ta tính toán cho xong đã, ngày đó khi Từ Cẩn Văn gọi điện cho anh, anh đã định tìm em tính sổ rồi, ai ngờ em lại tự mình đến công ty của anh.” Từ Cẩn Niên nhẹ nhàng cắm vào rút ra, làm cho Lâm Hạ càng ngứa ngáy nhiều hơn, “Lần đầu tiên lên giường xong thì phủi ʍôиɠ bỏ chạy, mắng chửi anh là đồ ghê tởm, giận dỗi bỏ mặt anh, không tin tưởng anh.”



Từ Cẩn Niên cười khẽ: “Bảo bối, em nói coi làm bao nhiêu lần mới đủ hả?”

Vừa nói dứt câu thì anh đột nhiên đâm vào thật mạnh, tiến sâu vào bên trong hoa huyệt, tiểu huyệt cắn chặt khiến anh thỏa mãn vô cùng, tư thế tiến vào từ phía sau làm Lâm Hạ ăn không tiêu với kϊƈɦ cỡ của anh, tiểu huyệt co rút thật chặt.

“Shh—” Từ Cẩn Niên bị kẹp chặt đến da đầu tê dại, chậm rãi ra vào trong tiểu huyệt ấm áp chặt chẽ, “Tiểu hồ ly, em muốn cắn đứt anh hả?”

Anh cố tình trầm giọng khiến Lâm Hạ trầm mê.

Lực độ ra vào của gậy thịt ngày một tăng lên, đẩy Lâm Hạ đong đưa trước sau, cái đuôi phía sau cũng đong đưa như đang khiêu khích Từ Cẩn Niên, hình ảnh trước mắt khiến anh điên cuồng, muốn làm hư người dưới thân.

Gậy thịt cứng rắn to lớn rút ra toàn bộ rồi cắm vào tận gốc, Lâm Hạ không thể chịu đựng được, nước mật trào ra ồ ạt, ướt đẫm nơi hai người giao hợp, chảy xuống drap giường.

Vẫn chưa đủ, Từ Cẩn Niên cầm lấy một cái đuôi kéo vòng ra phía trước khều nhẹ lên hoa hạch đang sưng to nhô đầu ra ngoài, từng cơn kɧօáϊ cảm ồ về bao vây lấy Lâm Hạ, cô thở dồn dập: “Em không chịu nổi nữa… Từ Cẩn Niên…”

Lúc cô nói cũng là lúc cao trào ập đến, tiểu huyệt co rút lại cắn chặt lấy gậy thịt, Từ Cẩn Niên cảm nhận được từng cơn co rút mạnh mẽ của cô, anh đè lên người Lâm Hạ, để lại một dấu hôn đỏ chói trêи tấm lưng trần bóng loáng của cô.

Sau đó anh nâng người cô lên, hai bàn tay vuốt ve đôi gò bồng co dãn đàn hồi đang rũ xuống, anh đẩy nhanh tốc độ ra vào hơn, đưa Lâm hạ còn đang chìm trong dư vị sau cơn cao trào lên đỉnh thêm một lần nữa.

Nước mật phun trào dữ dội, Từ Cẩn Niên cũng bắn ra, dù cách một lớp bao mỏng manh nhưng Lâm Hạ vẫn cảm giác được độ nóng kinh người, cả hai cùng nhau lên đỉnh.

Hai người làm từ chiều đến tối, làm từ trêи giường đến phòng khách rồi di chuyển sang phòng tắm, hệt như không biết mệt mỏi là gì.

Từ Cẩn Niên ôm lấy Lâm Hạ đang mềm nhũn như cọng bún, trong lòng vô cùng thỏa mãn: “Mùa đông này em đủ tuổi rồi thì chúng ta đi lãnh chứng.”

Lâm Hạ hơi cong khóe miệng: “Em không muốn.”

Không đợi Từ Cẩn Niên phản ứng lại, cô lại tiếp tục nói: “Chờ sang mùa hè có được không.”

Từ Cẩn Niên hôn lên tóc cô, không nói gì thêm nữa.

Em nói mùa hè thì mùa hè đi.

Ai bảo một năm mới có mùa hạ một lần, anh đây năm nào cũng có Hạ.