Những ngày tiếp theo Lâm Hạ vẫn như cũ, hàng ngày chạy đến phòng của Từ Cẩn Niên, nhưng mỗi khi Từ Cẩn Niên chỉnh sửa ảnh chụp đến khuya xong thì lại đến sofa nằm ngủ.
Sau năm ngày, cuối cùng cũng kết thúc công việc, đoàn người quay về thành phố Q, buổi tối là tiệc ăn mừng, Lâm hạ ngồi kế bên Từ Cẩn Niên.
Lâm Hạ: Tớ đã trở lại, sau khi tiệc ăn mừng kết thúc sẽ trở về ký túc xá.
Tống Tiểu Như: Trở về làm gì?
Tô ɖu͙ƈ: Không có tiến triển gì với anh chàng nhϊế͙p͙ ảnh gia à?
Lâm Hạ: Tớ không biết.
Tô ɖu͙ƈ: Ai dô vốn dĩ người ta đã lạnh lùng vậy rồi, sau này lại tìm lý do nào đó dính chung với nhau là được rồi.
Tống Tiểu Như: Ừm, thôi đi Hạ Hạ, đừng có miễn cưỡng.
Lâm Hạ nắm chặt tay, đúng vậy.
Từ Cẩn Niên cảm giác được ánh mắt của người bên cạnh, anh xoay đầu qua thì nhìn thấy Lâm Hạ đang nhìn mình chằm chằm, nét mặt vô cùng ấm ức.
Anh không nhịn được vươn tay, xoa đầu cô.
Những người ở đây ngoại trừ mấy cô gái, còn lại ai cũng đều uống rượu, bao gồm cả Từ Cẩn Niên, vì vậy Lâm hạ lái xe của anh, đưa anh về nhà.
Từ Cẩn Niên không chịu được mùi rượu trêи người mình, anh ngồi trêи sofa: “Đã trễ vậy rồi, em lái xe của anh về đi.”
“Em không dám lái xe một mình.” Lời Lâm Hạ nói là sự thật, dù sao thì cô cũng chỉ mới lấy bằng lái xe còn chưa tới một năm, trêи đường về đây là chạy với tốc độ chậm như rùa, “Em có thể ở nhờ một đêm không?”
Từ Cẩn Niên không nói lời nào, chỉ nhìn cô.
“Dù sao em cũng là một cô gái, anh yên tâm để em tự lái xe về nhà sao, chung cư của anh còn cách trường học của em xa như vậy nữa, có về cũng đã quá giờ mở cửa rồi.
Cô nói nhiều như vậy nhưng nội dung chỉ có một, đó là cô muốn ở lại đây.
“Đó là phòng dành cho khách, em có thể đi tắm trước.” Từ Cẩn Niên đứng dậy, chỉ về phía phòng dành cho khách, nói với cô.
“Thôi anh đi tắm trước đi.”
“Không cần,” Từ Cẩn Niên day huyệt thái dương, “Trong phòng anh có phòng tắm.”
Từ Cẩn Niên tắm xong, đi ra phòng khách lấy nước uống, anh nhìn thấy Lâm Hạ ngồi xếp bằng trêи thảm ở cạnh sofa, cầm điện thoại không biết đang xem cái gì.
Từ Cẩn Niên cầm lấy cái ly trêи bàn: “Còn chưa ngủ nữa hả?”
Lâm Hạ hoảng sợ, tắt điện thoại, thì nhìn thấy người phía sau chỉ mặc một cái quần đùi, làn da màu lúa mạch, cơ bắp rắn chắc, cùng với cơ bụng và một đoạn đừng nhân ngư lộ ra ngoài.
Lâm Hạ nở một nụ cười ý nhị, sau đó cô kéo Từ Cẩn Niên đi về phía phòng ngủ của anh: “Anh tới đây.”
Từ Cẩn Niên không rõ nguyên do theo cô đi vào.
Lâm Hạ kéo anh đến mép giường: “Anh ngồi xuống.”
Sau khi uống rượu đầu óc của anh hơi mơ hồ, Từ Cẩn Niên day huyệt thái dương: “Em đừng có quậy nữa…”
Còn chưa nói xong, anh đã bị Lâm Hạ nhanh nhẹn đẩy ngã xuống giường, cô gái nhỏ còn bước đến mở hai chân ra, ngồi xuống người anh: “Tại sao anh lại đối xử lạnh lùng như vậy với ông đây hả?”
Nói xong thì cúi người xuống ngậm lấy hạt đậu nhô lên trước ngực anh, gặm cắn.
Cô ngẩng đầu phát hiện người dưới thân dường như không có phản ứng, Lâm Hạ hạ quyết tâm, cởi bỏ áo ngủ của mình, cả người trần như nhộng ngồi lên người Từ Cẩn Niên.
Từ Cẩn Niên quay đầu đi, thật ra anh biết gậy thịt của mình đã sớm gấp gáp không chờ được, thân thể trắng ngần của cô gái nhỏ cùng với tư thế lúc này càng làm anh khó lòng kềm nén.