Đoạn Trường An vào phòng bếp bưng trái cây ra, anh nhìn thấy Tô ɖu͙ƈ vừa mới ăn cơm xong đang ngồi xếp bằng trêи sofa, tập trung vọc điện thoại.
Đặt trái cây xuống, anh ngồi bên cạnh cô gái nhỏ, nhìn thấy giao diện màu sắc rực rỡ trêи màn hình điện thoại của cô: “Mấy tuổi rồi còn chơi game thay quần áo búp bê hả?”
Vừa nói vừa lấy một trái cherry đút cho cô.
“Xí, anh thì biết cái gì,” Tô ɖu͙ƈ cũng không ngại ngùng mà ăn cherry anh đút, “cái này là game thời trang 3D.”
“Nói mấy câu thì phải đổi một bộ đồ, có bệnh à?”
“Vì muốn qua ải đó, mỗi một ải sẽ có phong cách thời trang khác nhau!”
“Vậy anh hỏi em, em mặc cái này, với cái lúc nãy mới mặc có gì khác nhau?”
“Tuy nhìn kiểu dáng thì giống nhau nhưng màu sắc thì khác mà. Hồi nãy màu hồng nhạt là phong cách hoạt bát, còn bây giờ màu xanh lá chính là dịu dàng.”
“…”
Haizz, phụ nữ.
Đoạn Trường An chăm chú nhìn Tô ɖu͙ƈ ăn cherry, cái miệng nhỏ lúc đóng lúc mở, đầu lưỡi hồng nhạt thỉnh thoảng còn ɭϊếʍ môi. Hầu kết của anh di chuyển lên xuống, anh duỗi ngón tay qua.
Đột nhiên cắn trúng một vật cưng cứng âm ấm, Tô ɖu͙ƈ ngậm ngón tay của Đoạn Trường An ngẩng đầu lên, anh nhìn cô, mắt sáng rực.
Tim cô nhảy thót lên một cái.
Đoạn Trường An cố ý trêu chọc cô gái nhỏ, hạ giọng nói: “Ngậm lấy.”
Tô ɖu͙ƈ đột nhiên đỏ mặt.
“ Em lại đang suy nghĩ cái gì, hả?” Đoạn Trường An ôm cô lên đùi mình, “tối đó, chúng ta ở trong phòng tắm, cái miệng nhỏ của em cũng ngậm anh như vậy…”
“Không cho nói…” Tô ɖu͙ƈ vùi đầu vào cổ anh, vốn dĩ cô không có mặc qυầи ɭót, hoa huyệt cọ xát lên quần đùi của anh, hết sức nhạy cảm, cô đã bị vài ba câu nói gợi tình của anh làm cho ướt át.
Quần áo rộng lại dễ cho anh làm loạn, Đoạn Trường An vói tay từ phía dưới đi vào bên trong, di chuyển dọc theo cái eo nho nhỏ lên trước đôi gò bồng đào không bị trói buộc bởi nội y, chơi đùa.
“Đoạn Trường An, trời còn đang sáng mà …” Tô ɖu͙ƈ nắm lấy tay anh, muốn từ chối nhưng phản tác dụng, động tác này giống như cô đang đè chặt tay của anh trêи đôi gò bồng đào của mình vậy.
“A ɖu͙ƈ,” Đoạn Trường An tinh nghịch trêu cô, “không nghĩ tới em chủ động như vậy đó nha.”
Anh cúi đầu hôn lên môi cô gái nhỏ, trong khoang miệng nếm được vị cherry ngọt thanh, đúng như anh nghĩ. Đầu lưỡi của anh đoạt lấy vị ngọt của cô.
Tô ɖu͙ƈ bị hôn, cô cảm giác người nhẹ bẫng, vòng tay ôm cổ anh.
Sau khi nụ hôn kết thúc, hai người đều thở gấp, tay của Đoạn Trường An không biết đã ôm chặt lấy eo thon của Tô ɖu͙ƈ từ lúc nào.
Hoa huyệt bị vật nào đó cách một lớp quần đội lên, nước mật chảy ra khỏi hạ thân dính lên quần anh.
Đoạn Trường An hôn lên trán cô: “Lần đầu tiên nhìn thấy em, lúc đó em còn rất nhỏ, chơi game cũng dở nữa, bây giờ đã khác rất nhiều.” Nói xong anh còn cố ý ưỡn thắt lưng.
Anh dùng sức rất mạnh, như muốn cách lớp quần đâm vào hoa huyệt, hoa huyệt hưng phấn co rút lại, phun ra nước mật làm ướt quần của anh.
“Nhưng mà anh gặp em lúc nào, sao em không biết?” Tô ɖu͙ƈ vẫn cảm thấy khó hiểu.
“A ɖu͙ƈ, anh và em là người cùng thành phố, lúc em đang học trung học thì anh cũng vậy.” Đoạn Trường An giải thích, “lần đầu tiên anh gặp em là ở quán net, lúc đó anh nghĩ cô bé này chơi game dở đến không dám nhìn.”
“Vậy khi nào anh nhận ra em? Lúc ở gaming house đã nhận ra rồi hả???”