Rất Nhớ, Rất Nhớ Anh

Chương 38




Tuyệt Mỹ không hổ danh là anh cả của Perfect, công phu trêu chọc người khác phải sánh ngang tầm với Hắc Sơn lão yêu.

Cố Thanh ăn cơm trong hoảng loạn.

Món thịt bò băm chưng mà Mạc Thanh Thành tâm đắc vừa ăn được nửa miếng thì anh nhận được điện thoại của bệnh viện, có một bệnh nhân nghẽn cơ tim cần phẫu thuật. Phải thú nhận rằng anh đúng là một cỗ máy thích làm việc, nhận được điện thoại, anh vội vàng buông bát đi ngay.

Cố Thanh không muốn ăn tiếp cùng Tuyệt Mỹ nên cũng buông đũa theo anh rời khỏi nhà.

Sau đó, cô trở lại trường, bấy giờ mới phát hiện mình đói đến nỗi dạ dày sắp dán vào da lưng đến nơi, bữa trưa đã không ăn gì, bữa tối mới chỉ được vài miếng đã bỏ chạy… Cô liền mua mấy cái bánh rán Sơn Đông ở cổng trường rồi đi về ký túc xá.

Bỗng nhiên có người vỗ vai cô từ phía sau.

“Tớ nghe nói, hôm nay cậu bị Tuyệt Mỹ phá hỏng cảnh giường chiếu hả?” Canh Tiểu Hạnh cũng cầm bánh rán, gặm một miếng.

Cố Thanh suýt phun máu vào mặt bạn…

“Chị xem thế này có được không ạ, em sẽ làm thử, nhưng nếu giữa chừng cảm thấy quan điểm của chúng ta không hợp nhau thì có thể huỷ bỏ hợp đồng bất cứ lúc nào.”

Sau hai tuần suy nghĩ, cô đã đưa ra câu trả lời như thế cho Linh Lung Tích Thấu trong lúc sắp xếp thư viện.

Bây giờ các tác phẩm của cô đang bị giới mạng phê bình gắt gao, bỗng nhiên xuất hiện tin cô và Linh Lung Tích Thấu hợp tác, chắc chắn sẽ gây sóng gió. Cô đoán, sẽ có người nói là nhờ bóng của đại nhân, cô mới có cơ hội này.

Bởi vậy, ngay cả tiền ứng trước cô cũng không lấy, cô nói thẳng với Linh Lung Tích Thấu rằng khi nào làm xong ca khúc hẵng hay.

Cố Thanh đứng trên chiếc thang nhỏ trong thư viện, tay lần theo gáy sách, từng cuốn từng cuốn một, rồi rút bừa một cuốn, lật giở xem qua, nhưng đầu óc không hề để tâm vào cuốn sách mà chỉ mải miết nghĩ về việc soạn nhạc. Lúc giai điệu đang thấp thoáng trong đầu thì đại nhân gọi điện thoại đến.

Hôm nay, anh hẹn cô đi ăn trưa ở trường cô, nhưng còn một tiếng nữa mới tới giờ cơ mà? Cố Thanh vừa nghe điện vừa lén nhìn mấy bạn học xung quanh đang làm việc, cô nhỏ giọng hỏi: “Em đang ở thư viện, anh đến rồi à?”

“Chào người đẹp!” Giọng trong điện thoại là… Mặc Bạch. “Anh xin xỏ suốt nửa tiếng, Át chủ bài mới cho phép anh nói chuyện với em đấy! Để anh khóc trước đã…”

Cố Thanh hơi lung túng, lại lơ mơ không hiểu gì.

“Anh đến chụp ảnh ở trường em. Em biết nhân vật Hatsune Miku(*) không?”

(*) Hatsune Miku là một ca sĩ ảo rất được ưa thích ở Nhật.

“Biết ạ!” Cô nhớ mình từng cover mấy bài của Hatsune rồi.

“Bọn anh phải chụp ảnh chung với mười bốn Hatsune, nhưng có một cô bé lỡ hẹn, đến giờ còn chưa tới, còn một cô nữa thì bị ốm. Anh đang chạy đôn chạy đáo tìm người thay thế đây!”

Mặc Bạch cố gắng trình bày ngắn gọn vì sợ đại nhân không cho anh nói tiếp: “Em có thể… giúp anh đóng thay một người được không?”

“Anh muốn em cosplay Hatsune ạ?” Cô do dự hỏi.

Mặc Bạch hớn hở thừa nhận.

Thật ra chuyện này cũng không khó, chỉ có điều Mặc Bạch đưa ra lời đề nghị hơi đột ngột. Cố Thanh không có lý do gì từ chối, cô hỏi rõ địa điểm rồi nhanh chóng đến đó.

Kiến trúc của trường cô rất đẹp.

Lúc này mới sang xuân chưa lâu, rất nhiều câu lạc bộ hoặc người thích chụp ảnh thường tới đây chụp hình, nhất là cuối tuần, dãy phòng học không có sinh viên, đó chính là thời điểm thích hợp lấy cảnh nhất.

Cô theo lời Mặc Bạch lên tầng thượng khu phòng học phía đông, quả nhiên phát hiện ngoài nhóm Mặc Bạch còn một nhóm khác đang đánh ván gỗ. Mạc Thanh Thành và Mặc Bạch đứng ở khoảng sân trên tầng thượng, vừa tán gẫu vừa ngắm phong cảnh.

Cô đi lên, phát hiện hai anh chàng đẹp trai này nghiễm nhiên trở thành “phong cảnh” sinh động nhất trong mắt mọi người. Hai người cao xấp xỉ nhau. Vì đang mặc đồ hoá trang nên Mặc Bạch phải dựa vào lan can, còn Mặc Thanh Thành thì yên vị trên lan can… Theo góc nhìn của cô, sau lưng anh chỉ có trời xanh mây trắng, giờ mà có người ngồi ở dưới nữa thì đây sẽ là một tác phẩm tuyệt mỹ. Đương nhiên phải bỏ qua ly trà sữa trân châu còn nguyên hộp trên tay anh!

Khi cô nhìn anh, anh cũng thấy cô, liền vẫy tay gọi lại. Trong thoáng chốc, tất cả mọi con mắt đều đổ dồn về phía cô.

Đúng là sức quyến rũ của đại nhân lớn thật! Cô tin rằng chín mươi chín phần trăm người ở đây không biết anh chính là Thương Thanh Từ. Cố Thanh bước tới, vừa định nói chuyện thì thấy Mặc Bạch bỗng nhiên trố mắt nhìn về phía trước rồi cười sặc sụa, anh cười một cách rất cường điệu, ngay cả Mạc Thanh Thành cũng không nhịn được, khoé miệng khẽ nhếch lên.

Cô quay đầu lại nhìn theo bản năng, lập tức hiểu ra lý do. Một trang tuyệt sắc giai nhân vừa bước lên từ cầu thang. Mỹ nữ đội tóc giả dài màu lam thẫm giống hệt Hatsune, khuôn mặt trái xoan, trang điểm khá đậm, dưới lớp áo khoác là trang phục nữ rất sexy. Giữa mười mấy cô Hatsune ở trên này thì mỹ nữ mới đến đúng là tuyệt sắc, chỉ có điều… “cô” này lại là Mộc Mộc…

Cố Thanh không nhịn được cười. Mộc Mộc đại nhân chỉ cosplay con gái hồi mới chân ướt chân ráo vào nghề, nhưng không ngờ lần này chẳng những anh chịu hạ mình mà còn chịu ăn mặc kiểu 18+ như thế….

Mộc Mộc khoác áo đi tới, không kìm được chớp chớp mắt than thở: “Đeo loại lens này không thoải mái lắm….” Đôi mắt màu lam lẳng lặng quét sang phía Cố Thanh. “Người đàn ông của em nói em không thể mặc bộ trang phục hở hang này.” Mộc Mộc cảm thấy không thoải mái trong bộ trang phục đang mặc trên người, buồn bực khoanh tay. “… nên anh đành phải mặc.”

Cố Thanh cười khúc khích.

Mạc Thanh Thành ôm vai cô, nhẹ nhàng kéo tới trước mặt, tiện tay đặt cốc trà sữa nóng hổi vào tay cô. “Trời lạnh thế này, con gái không nên mặc đồ hở hang.”

Mặc Bạch khinh bỉ nhìn anh, rõ ràng mắt trái hiện rõ chữ “phong”, mắt phải hiện rõ chữ “kiến”.

Mặt Mộc Mộc lộ vẻ đau khổ, cũng nhìn đại nhân, đôi mắt màu lam kia rõ ràng hiệm lên năm chữ: Còn lâu mới tin cậu!

Cố Thanh vào nhà vệ sinh trên tầng thượng thay bộ trang phục dài tay duy nhất. Người trang điểm cười cười, khen da cô đẹp như da Mộc Mộc, vừa trang điểm, hai người vừa nói chuyện phiếm, chợt nghe bên ngoài có tiếng ồn ào vọng tới, lắng tai nghe thì phát hiện đó là giọng đàn ông.

“Ái chà! Cô còn đuổi theo tôi đến tận đây sao?”

“Em không tìm thấy anh, tìm chỗ nào cũng không thấy!” Một giọng nữ khẽ khàng vang lên.

“Giờ thì tìm thấy rồi đấy! Hiếm khi tôi ra ngoài chơi với bạn, cô năm bắt thông tin nhạy thật!”

“Không phải anh bảo anh không chơi bời nữa sao…” Cô gái bắt đầu khóc. “Anh đã hứa sẽ không dây dưa với Ngọc nữa mà…”

“Tôi và cô quen nhau sao?” Gã đàn ông cười đểu.

Chỉ cách một bức tường, cô muốn vờ không nghe thấy cũng không được. Sau đó, hai người họ bắt đầu lời qua tiếng lại rất lộn xộn.

Cô chớp chớp mắt, cảm thấy thương thay cho cô gái kia. Sau này phải cẩn thận hơn nhé cô bé…

“Đừng nháy mắt! Mascara chưa khô, để chị quét lại.” Chị nhân viên hoá trang tiếp tục loay hoay với đống đồ nghề. “Thằng ấy là tên cặn bã, chị biết hắn từ khi hắn còn chưa nổi tiếng, bây giờ có chút tiếng tăm là bắt đầu đi lừa gạt nữ sinh khắp nơi, haizz…”

“Thằng khốn nạn!” Bên ngoài bỗng vang lên tiếng mắng xen lẫn những tiếng khóc.

Cố Thanh giật mình, người trang điểm cũng giật mình, mascara dính vào mí mắt trên.

“Tôi khốn nạn đấy! Chẳng phải cô thích mấy thằng khốn nạn sao?” Gã đàn ông cười đểu giả. “Cô tìm tôi cũng vô dụng thôi! Tôi thất học, vô công rồi nghề, không có tiền, cô tự mình xoay sở đi… Cô đã qua mười bốn tuổi rồi, dù bố mẹ cô có đi kiện cũng vô ích, hiểu không? Hừ?”

Đồ cặn bã… Cố Thanh nghe mà nghiến răng nghiến lợi.

Bỗng một tiếng “bốp” vang lên. Cô và chị nhân viên trang điểm cùng trợn mắt nhìn nhau. Hắn ra tay với cô gái ư? Sau đó là tiếng người đập vào tường. Hỏng rồi… Cô bất chấp, chạy vọt ra ngoài.

Không ngờ ở hành lang không chỉ có hai người mà có những bốn người?!

Cô gái bị đánh đang được Mộc Mộc bảo vệ. Còn Mạc Thanh Thành đáng lẽ đang phải ở trên sân thượng, mà khoảnh khắc cô chạy tới đây, anh đã vung nắm đấm, một tiếng “bốp” vang lên, nắm đấm giáng thẳng vào gã sở khanh không hề nể nang.

Cô bé đang được che chở ngây người.

Chị nhân viên trang điểm ngây người.

Gã sở khanh đang nằm quay lơ trên mặt đất cũng ngây người…

“Ra tay đánh cả con gái, mày không xứng là thằng đàn ông!” Anh cúi người nhìn tên cặn bã.

Cố Thanh mở to mắt, cô không thể tưởng tượng được.

Thật bất ngờ! Thật ngạc nhiên! Thật bạo lực! Thật hả giận…

Hình tượng bác sĩ điềm đạm, ôn hoà vừa kéo cà vạt một cái, trong chốc lát đã hoá thành lưu manh…

Trời ạ… Đẹp trai quá!…