Edit: Tròn
Beta: Cải Trắng
Thanh âm khe khẽ quẩn quanh bên tai nghe hơi hướm giọng mũi, dịu dàng như dỗ dành trẻ nhỏ, hấp dẫn khó cưỡng.
Giọng anh rất êm tai, nhưng bình thường nghe rất lạnh nhạt, ở khoảng cách gần như này đúng thật như quả pháo giọng trầm thả ở bên tai, lực sát thương ngoài sức tưởng tượng.
Cô dựa vào vai anh, không dám động đậy.
Anh mặc chiếc áo khoác màu đen sạch sẽ mang theo mùi bạc hà dễ ngửi, nhiệt độ cơ thể xuyên qua lớp vải, chầm chậm truyền đến má cô.
Tim cô chưa lần nào đập xốn xang như bây giờ. Cố An sợ nếu tim đập mạnh quá thì người bên cạnh sẽ biết.
Cũng may xe lắc lư mang hiệu quả thôi miên, trong chốc lát cô lại ngủ.
“Trạm phía trước, Châu Tế Giai Uyển.”
Giang Nghiên khép hờ hai mắt, vai dựa vào ghế, lưng vẫn thẳng như cũ. Đây là tư thể chuẩn anh được thừa hưởng nhờ sự giáo dục ở trường cảnh sát và sự dạy bảo tốt của cha mẹ. truyện kiếm hiệp hay
Nghe radio thông báo trạm, anh mới mở mắt nhìn Cố An.
Chắc cô mệt lắm rồi nên mới tựa vào vai anh ngủ say như thế.
Thì ra lúc cô không cười, khóe miệng cũng sẽ nhếch lên.
Anh quay đầu, vỗ nhẹ vào đầu cô: “Cố An, đến nhà rồi.”
Cố An “a” một tiếng, chậm rì rì ngồi thẳng, vươn bàn tay nhỏ bé dụi mắt.
Cố An đi theo sau, nhìn dáng người cao ngất của Giang Nghiên, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Không có nghe anh nói “Ngoan, ngủ đi”, cũng không có dựa vào vai ngủ.
Cho đến khi cô trở về gác lửng, đóng cửa phòng lại, thần kinh căng thẳng mới dần thả lỏng,
Sao mình lại ngủ thật vậy?
Tướng ngủ của cô có xấu không… Ví dụ như có chảy nước miếng, nói mớ hay gì không?
Lỡ có thì làm sao giờ?
Nhưng sao đổ lỗi cho cô được?
Rõ ràng là tại anh! Là anh vươn tay đẩy đầu cô tựa vào!
Chẳng qua là cô không may sa ngã, ngu ngốc chìm đắm trong vẻ đẹp của anh mà thôi.
Cố An nhức đầu, tóc tai rối bời.
Cô vỗ vỗ ngực, với mong muốn xoa dịu trái tim, không cho nó đập loạn xa như vậy nữa, nhưng mọi công sức đều là vô ích. Cuối cùng, cô nhào lên giường nằm giang hai tay hai chân, ôm gối gửi Wechat cho Cố Trinh.
[Anh, hôm nay em lên núi]
[Đặt xe mắc quá, huhu, số tiền đó có thể đổi thành nhiều ly trà sữa lắm luôn QAQ]
[Nhưng mà em quyết định sau này không uống trà sữa nữa]
Cô ôm gối, ngồi xếp bằng trên giường.
Phía sau là cửa sổ hình vòm, bầu trời lúc chạng vạng dần đổi màu, chỉ còn vài tia sáng le lói tô điểm bầu trời.
[Trên đường về buồn ngủ, nên em… có gối đầu lên vai anh Giang Nghiên ngủ, nhưng anh ấy rất tốt tính, không hề hất em sang tựa vào cửa sổ…]
Lúc anh hạ giọng nói chuyện, nhẹ đặt đầu cô lên vai, mùi bạc hà thoang thoảng trên người anh in đậm trong trí nhớ cô.
Hai má Cố An bắt đầu nóng lên, luống cuống tay chân xóa những câu sau.
Đột nhiên cô lại có rất nhiều bí mật không thể nói.
Về anh
—
Cố Trinh đi công tác cả kỳ nghỉ, Giang Nghiên xuất hiện hoàn toàn không theo quy luật.
Đôi khi là sáng sớm, đôi khi là buổi tối, mỗi lần về đều mang rất nhiều đồ ăn ngon mà cô chưa từng thấy.
Những lúc đó, chú chó đẹp trai chững chạc vui vẻ vẫy đuôi.
Cô thỏa mãn nheo mắt lại nghĩ nếu cô có cái đuôi chắc hiện tại cũng muốn ngoắc lên trời?
Ngày nghỉ quốc khánh cuối cùng, Cố An dắt chú chó ra cửa hóng gió. Chú chó Giang Nghiên đưa tới mặc dù nhìn trông uy phong, có hơi dọa người nhưng thật ra tính tình rất ngoan, nghe lời cô vô cùng.
Rồi chẳng biết thế nào, đi tới đi lui lại đi luôn tới trước cổng đơn vị của ai đó. Chữ “Cục công an Kinh Châu” khắc đá uy nghiêm hiện ngay trước mắt.
Cố An giật mình.
Cô chỉ dẫn chó ra ngoài đi dạo chút thôi mà, thế nào lại tới đây rồi?
Lý giải hợp lý nhất là… chú chó quen đường, lúc cô… không để ý… thì dẫn cô đến nơi này.
Cố An cúi đầu, nhỏ giọng than thở, “Nhãi con, em muốn tới tìm anh đúng không?”
Chú chó vô tội ngoan ngoãn nhìn cô, tới chỗ mình quen thuộc, vui vẻ gâu gâu một tiếng.
Cố An gật đầu, “Đúng vậy, khẳng định em muốn tới tìm anh, không phải chị.”
Cô bày ra vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt nhìn cơ quan cách bức tường, sắp tới giờ tan sở, người nào đó liệu có xuất hiện không?
Không biết sao chú chó chăn cừu Đức dịu dàng chững chạc đột nhiên nhảy nhót, đứng bằng hai chân còn cao hơn Cố An. Cố An theo hướng nó nhìn thì vựa vặn thấy Giang Nghiên.
Anh mặc áo khoác đen rộng thùng thình phối với quần dài màu đen, đang nghiêng đầu vừa đi vừa nói chuyện với đồng nghiệp. Góc nghiêng đẹp đẽ, lông mày đen nhánh, không rõ ngũ quan nhưng nhìn dáng người cũng biết là một anh chàng đẹp trai trắng trẻo.
Chắc do làm cảnh sát nhiều năm khiến anh vô cùng nhạy cảm, lúc cô im lặng nhìn anh, không có thời gian giảm xóc đã vô tình chạm vào mắt nhau.
Cố An nhanh chóng dời tầm mắt, nhìn bầu trời ngắm phong cảnh.
Phát giác ra anh đang tới gần, mặt cô cũng theo đó nóng lên.
Cô bắt đầu tìm cớ trong lòng: Là nhãi con muốn tới tìm anh, là nhãi con muốn tìm anh, không phải em, không phải em.
“Sao em lại tới đây?” Giang Nghiên lười nhác đứng trước mặt cô, đôi mắt xinh đẹp không cảm xúc nhìn chằm chằm người đối diện.
“Em và nhãi con ra ngoài đi dạo, sau đó, sau đó nó chạy sang hướng này.”
Cố An vừa nói vừa khoa chân múa tay miêu tả lại cảnh hồi nãy cho Giang Nghiên. Chú chó bề ngoài chững chạc không nghe lời ra sao, lại thành vui vẻ hoạt bát, kéo cô chạy bốn phương tám hướng đến trước cửa Cục Công an Kinh Châu.
Khóe miệng Giang Nghiên nhếch nhẹ. Bạn học nhỏ chỉ cao đến vai anh, tóc búi lên, tóc mái cắt trên lông mày, hai má tròn trịa, lúc nói chuyện lộ núm đồng tiền với răng khểnh.
Cố An nói xong, Giang Nghiên không trả lời.
Cô chột dạ, ngước mắt nhìn anh, phát hiện anh cũng đang nhìn cô.
Khuôn mặt đó vẫn lạnh lùng, khóe mắt hơi cong, trừ cái đó ra cũng không có biểu cảm gì khác.
Cố An chắp tay sau lưng, nhìn trời nhìn mây ngắm phong cảnh, đột nhiên thoáng nhìn sân bóng rổ không xa, những thiếu niên chơi đến rơi mồ hôi.
“Muốn đi đánh bóng rổ?” Giang Nghiên không để ý vuốt ve nhãi con, cổ tay thon dài.
Cố An gật đầu mạnh.
Sắp đến đại hội thể dục thể thao, cô rất cần luyện tập.
Nhưng lần trước bị Cố Trinh ngược đến khóc, sau đó không có bước nửa bước vào sân bóng rổ.
Giang Nghiên cởi áo khoác màu đen của mình ra, tùy ý vắt lên lan can sân thể dục.
Trên người anh chỉ còn áo đen tay ngắn rộng thùng thình, cánh tay thon dài có cơ bắp.
Cố An đứng ở sân bóng rổ, đột nhiên hơi căng thẳng.
“Đến đây đi.” Gương mặt Giang Nghiên đẹp trai bất cần đời, cô hơi ngửa đầu là có thể thấy, vì chói nên anh hơi nheo mắt, đuôi mắt thật sâu.
Trái tim của cô đột nhiên đập nhanh như mới chạy 800m xong.
Cố An hoàn toàn không rê bóng qua người anh được, hoàn toàn không có khả năng, anh chàng đẹp trai đối diện chân dài, không hề cần cố sức phòng thủ, như chơi với trẻ con.
Cầm bóng rổ chưa nóng tay, anh vươn tay chặn một cái, bóng đã nằm gọn lỏn trong tay anh, giây tiếp theo nhẹ nhàng ném lọt rổ.
Giang Nghiên thấy cô giương mắt nhìn theo, cười nhẹ.
Cô gái nhỏ với gương mặt non nớt nghiêm túc muốn cướp bóng của anh, nhìn thế nào lại trông hơi đáng thương, chỉ thiếu điều đi lên kéo góc áo anh cướp bóng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại thật sự rất đáng yêu, như chú cún mới sinh ra đáng thương vô tội.
Đàn ông dù trưởng thành vẫn còn tính tính trẻ con. Đột nhiên tính giỡn nhây của Giang Nghiên nổi lên.
Trong khoảng khắc bóng trong tay Cố An bay đi, anh nhẹ nhàng vươn tay ra cản.
Cố An nhìn bóng trong tay anh, đột nhiên thấy ấm ức.
Ngây ngốc chạy theo cả trận, một điểm cũng không ghi được
Cô tự hào về kỹ năng xử lý bóng của mình kết quả bị người ta ngược lên bờ xuống ruộng.
Mất mặt quá đi thôi.
Cô đứng tại chỗ, như chú nai con bị thương, giơ tay lau mồ hôi trên má, ngơ ngác nhìn bóng bay hình parabol xinh đẹp vào rổ, Giang Nghiên ghi 3 điểm.
“Em không chơi….”
Cô hơi bĩu môi, trên trán và chóp mũi toàn mồ hôi.
Có khi nào anh nghĩ cô nói “biết chơi bóng rổ” chỉ là mạnh miệng không?
Rõ ràng là dân cùi bắp nhưng lại cứ thích thể hiện trước mặt anh.
Nhưng cô biết chơi bóng rổ thật mà…
Ít có nữ sinh nào cao như anh.
Không biết sao đột nhiên mắt nóng lên.
Trừ mất mặt, còn hơi ấm ức, bỗng chốc thấy chua xót.
Đám nam sinh sân bên cạnh chơi không biết chừng mực, ném một quả lệch khỏi quỹ đạo, trực tiếp bay đến chỗ cô.
Tốc độ quá nhanh, não cô ngưng trệ, chỉ biết ngơ ngác đứng đó.
Cố An nhắm chặt mắt, gió xẹt qua má.
Cô không thấy bóng đập trúng mình mà chỉ thấy mùi bạc hà dễ ngửi trên người anh.
Lông mi run rẩy, Cố An mở mắt.
Trước mắt là chiếc áo ngắn tay màu đen của anh, có in chữ cảnh sát.
Di chuyển tầm mắt thấy thấy xương quai hàm, thấy rõ yết hầu.
Giang Nghiên một tay ôm vai cô kéo vào người, một tay chắn bóng, vỗ hai cái đẩy bóng qua, bóng rơi xuống đất phát ra tiếng vang thật to.
Tim cô đập thình thịch, giống như giây tiếp theo sẽ vọt ra.
Giang Nghiên rũ mắt, cô gái trước mặt ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn mơ mơ màng màng nhìn anh.
Mắt cô to tròn, con người đen láy, đuôi mắt cụp xuống, trông hết sức ngây thơ.
Chóp mũi hơi đỏ.
Là do vừa rồi chơi bóng bị anh hành.
Người nhỏ nhắn, vừa đáng yêu lại vừa đáng thương.
Cố An nhìn bóng rổ bay ra ngoài, lại nhìn Giang Nghiên, mím môi.
Anh khom người, tay chống đầu gối nhìn thẳng vào mắt cô.
Khuôn mặt đẹp tuyệt trần lạnh như sương tuyết, chắc hẳn hồi còn đi học anh cũng là nam sinh đào hoa nhất trường. Và giờ khuôn mặt ấy đang ở ngay trước mắt cô.
Đôi mắt anh trong veo như dòng suối, chỉ liếc mắt một cái là có thể làm người ta rung động.
“Anh sai rồi.” Giọng lạnh lùng kèm theo hương bạc hà mát lạnh rơi vào tai cô.
Cố An cúi đầu, chua xót trong lòng bỗng nhiên tan biến.
Cô chậm chậm “ừ” một tiếng, cắn khóe miệng không liêm sỉ muốn cong lên.
“Cố An, em cao bao nhiêu?” Giang Nghiên thấp giọng hỏi.
“1m6, sao vậy ạ?” Cố An cảnh giác, “Có phải anh cười em lùn mà còn chơi bóng rổ phải không?”
Tính trẻ con đột nhiên bùng lên, cô tức giận, “Em còn nhỏ, em còn cao nữa! Từ hôm nay tối nào em cũng sẽ uống một ly sữa. Không, buổi sáng một ly, buổi tối một ly, một năm sau em chắc chắn cao lên rất nhiều.”
Cô than thở nửa ngày, cái miệng nhỏ không ngừng nói, khả năng lải nhải level max.
Đột nhiên nghe anh cười, âm sắc sạch sẽ, rất êm tai.
Giuơng mắt vừa vặn đụng đến đáy mắt trong suốt của anh.
Anh chàng đẹp trai lạnh lùng chợt híp mắt cười.
Tay anh đặt ở đỉnh đầu cô, sau đó đứng thẳng dậy.
Tay từ đỉnh đầu cô chầm chậm dịch chuyển về chạm vai mình.
“Để làm…” Sắc đẹp hại người, sắc đẹp hại người, giọng Cố An dần mất tự tin.
Ngón tay thon dài của Giang Nghiên chỉ vai mình, “Đánh dấu một cái, năm nay em tới chỗ này của anh.”
Đôi mắt long lanh kia lúc này chỉ đang nhìn cô, trong sâu thẳm con ngươi có một bóng đen nhỏ bé của cô.
Lúm đồng tiền xuất hiện, toát lên hơi thở thiếu niên.
Anh nghiêm túc nhìn cô, nhẹ giọng nói:
“Xem bạn học Cố An chúng ta năm sau có thể cao đến đâu.”