Edit: Tròn
Beta: Cải Trắng
Chương 5:
Giang Nghiên rũ mắt nhìn cô, làn da gần trong gang tấc đẹp không tì vết, xương quai hàm tinh xảo.
Cố An nín thở, cẩn thận dán băng cá nhân lên vết thương, rồi tỉ mỉ đè bên góc băng keo xuống.
Dù cách một lớp băng cá nhân nhưng nhiệt độ cơ thể anh vẫn có thể truyền đến đầu ngón tay cô.
Cô thu tay về nhanh như bị điện giật, giấu ra sau lưng, nắm chặt thành quyền.
Một lúc sau cô mới nhớ ra mục đích chính mình đến đây, tay kia đưa cơm hộp cho anh, tay ở sau lưng nhẹ siết: “Em không biết anh thích ăn gì, cho nên chỗ này có đủ. Anh thích ăn thịt có thịt, thích ăn rau cũng có luôn. Nếu không thích thì còn cơm gạo tẻ… Đúng rồi, vết thương tuyệt đối không để dính nước nữa nha!”
Nhà họ Giang nhiều đời phục vụ quân đội, chỉ có đời cha Giang Nghiên khăng khăng làm theo ý mình đi kinh doanh.
Gây dựng công ty bận tối tối mũi thế là từ nhỏ anh đã sống cùng ông nội. Ông nội Giang cả đời sống trong quân đội, cách dạy dỗ vô cùng nghiêm khắc. Kêu đau chứng tỏ yếu ớt nên kể từ lúc ba tuổi đã không cho anh kêu. Kêu là ăn đánh.
Ở biên giới điều tra ma túy ba năm, lăn lê bò lết giữa mưa bom bão đạn, đạn lên nòng thì sống chết mặc kệ.
Mà bây giờ chỉ một vết thương nhẹ, ở trong mắt cô bé mới tới vai anh giống như là một chuyện rất nghiêm trọng.
Giang Nghiên khẽ cười, lúm đồng tiền hằn vết, đẹp không tưởng nổi.
Anh nhìn đỉnh đầu cô, nhẹ giọng nói, “Anh biết rồi.”
–
Ba ngày sau, cục công anh thành phố Kinh Châu tổ chức họp báo về “Vụ án nữ sinh họ Khương trường THPT số Một mất tích”, công cuộc điều tra phá án đã đến hồi kết.
Nữ sinh Khương Bình lớp 11 chơi game quen biết “chồng” họ Trương, hai người quen thuộc rồi dần dần từ vợ chồng trong game phát triển thành tình yêu. Ngày 20 tháng 9, hai người hẹn gặp mặt.
Khương Bình thích mèo, họ Trương lần đầu gặp mặt lấy lý do nhà có mèo Ragdoll, dẫn cô tới nhà xem mèo.
Trên đường đi Khương Bình phát hiện không đúng, kích động, mở cửa nhảy xuống xe, cầu cứu thôn dân.
Ngoại ô toàn đường núi, họ Trương nghĩ nữ sinh đã gặp chuyện nên chạy mất dạng, xóa tất cả cuộc trò chuyện và chặn….
Ngày 25 tháng 9, họ Trương bị bắt tại nhà, mà Khương Bình cho đến này vẫn còn nằm trong phòng ICU ở bệnh viện, người bị gãy xương nhiều chỗ, sinh mạng yếu ớt.
“Cố An, sau này em không được đi học một mình.” Cố Trinh hiếm khi được nghỉ nửa ngày, có thể ăn sáng chung với cô, “Giang Nghiên buổi sáng chạy bộ, tiện đường đưa em đi học, buổi tối anh đón.”
Buổi sáng Giang Nghiên chạy bộ.
Giang Nghiên đưa em đi học.
Cố An vì chưa tỉnh ngủ, đầu óc còn mơ hồ nên nghe vậy “bụp” một phát đè vào nút khởi động.
Cô trợn mắt ngẩng đầu, Giang Nghiên nhướn mày, ngầm thừa nhận.
“Anh Giang Nghiên, em mời anh uống trà sữa nhé?”
Cố An buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục màu xanh lam, khóa kéo đồng phục kéo đến xương quai xanh đúng như quy định, mắt cô cong cong, chắp tay sau lưng đi lùi lại, nhìn hệt một cô nhóc con.
Giang Nghiên xách cặp giúp cô, lạnh nhạt nói: “Anh không uống trà sữa.”
Lại không uống trà sữa.
Vậy cuộc sống bớt vui rồi!
Cố An nhăn mũi, kiên nhẫn như nhân viên tiếp thị tiệm trà sữa thuê về: “Uống rất ngon, đặc biệt là trân châu, nhai rất vui!”
Giang Nghiên đứng yên, khom người nhìn thẳng cô, mắt hơi nheo: “Em muốn uống trà sữa, hay là muốn mời anh uống trà sữa.”
“Thì em muốn…”
Cố An đưa tay che miệng lại.
Ui!
Sao không cẩn thận nói lời thật lòng ra!
“Đi đi.” Điện thoại di động Giang Nghiên reo, cúi đầu nhìn, “Anh ở đây chờ em.”
Cố An vui vẻ chạy lạch bạch, “Ông chủ, cho một ly trà sữa size lớn, thêm trân châu!”
“Được rồi!”
Cô thường xuyên mua nên cũng quen chủ tiệm trà sữa.
Chủ tiệm trà sữa liếc nhìn người đàn ông trẻ tuổi đang nghe điện thoại, ngoắc ngoắc tay ra hiệu Cố An đến bên cạnh, nhỏ giọng nói, “Cô bé, cháu biết người đàn ông kia không?”
Cố An gật đầu lia lịa, học theo ông kéo dài âm để nói, “Quenạ.”
“Vậy hai người là quan hệ gì?”
Cô bối rối, “Là đồng nghiệp của anh trai.”
Không thân chẳng quen, lại là người quen cho người ta không phòng bị.
Với khuôn mặt ưa nhìn như vậy, nếu là người đúng đắn, vợ gì mà không cưới được?
Chủ tiệm trà sữa càng nghĩ càng tức giận.
“Bạn học nhỏ, không phải chú hù cháu, có thấy vụ mất tích mấy ngày trước không? Nữ sinh xảy ra chuyện, 70 đến 80% là người quen gây án!”
Wow, thật nhiều trân châu nha!
Nhìn cũng có thể tưởng tượng ra vị mềm nhũn ngọt ngào!
Nhiều một chút, nhiều một chút nữa đi….
Chủ tiệm trà sữa đợi nửa ngày cũng không thấy trả lời lại, cúi đầu chỉ thấy Cố An như con mèo nhỏ thấy cá kho, không nháy mắt nhìn chằm chằm trân châu.
Nhìn cô bé ham ăn, ông vội vàng múc một muỗng đầy, “Mấy ngày trước thấy cậu ta kỳ lạ.”
“Hả?”
“Mỗi ngày cháu đi học, cậu ta đều theo sau lưng cháu.”
“Lúc ấy không phải có nữ sinh mất tích sao, chú còn nghi ngờ cậu ta là hung thủ, nhưng đọc tin tức mới biết là không phải.”
“Cháu phải cẩn thận người này nha, nhanh nói với anh cháu.”
“Nhưng cách xa cậu ta một chút…”
Mỗi ngày… Đều đi theo sau lưng cô?
Cố An ôm trà sữa, quay đầu nhìn sang.
Giang Nghiên mặc áo len đen và quần thể thao ba sọc, dáng người gầy gò cao ngất, vai thẳng tắp
Anh đứng cách cô mười mét, chờ ở ven đường gọi điện thoại, từ góc của cô có thể thấy gò má trắng nõn.
Anh cúi đầu, tóc đen rũ xuống lông mày, sống mũi thẳng thanh tú, góc nghiêng giống như một bức tranh được phác họa tỉ mỉ.
Trái tim như ngừng đập một nhịp rồi mạnh mẽ nhảy lên.
Đầu ốc trống rỗng tự động nghĩ tới hình ảnh anh đưa cô đi học mỗi ngày.
–
Sau kỳ nghỉ quốc khánh, trường THPT số Một chào đón đại hội thể thao năm nay. Trước kỳ nghỉ, các lớp sẽ tổ chức cho học sinh ghi danh.
“Cố An, cậu có tham gia không?”
“Có!” Cố An đáp ngay, ngón tay dò các hạng mục, “Có bóng rổ không? Mình muốn chơi bóng rổ!”
“Cậu… Bóng rổ?” Giang Ninh ngơ ngẩn.
Cố An cười híp mắt, để lộ chiếc răng khểnh, đắc ý nói, “Mặc dù mình lùn nhưng mình biết chơi bóng rổ!”
Khi còn bé anh trai vỗ bóng chạy, cô lảo đảo đuổi sau lưng.
Anh nói chờ cô lớn hơn một chút sẽ dạy cô. Chờ, chờ, nhưng chờ đến tận khi ba mẹ ly dị.
Năm ấy cô chín tuổi, anh mười sáu.
Buổi tối trước khi Cố Trinh rời đi, anh đưa cô đến sân bống rổ, chỉ cho cô từng chút từng chút, mang bóng cho tới ném bóng vào rổ, nói về NBA, nói về quả bóng anh thích.
Cô nghe không hiểu, chỉ nghẹn ngào khóc.
Anh nói, An An, anh sẽ đến đón em, cho nên em đừng khóc.
Kỳ nghỉ quốc khách, lịch trực Cố Trinh và Giang Nghiên dày đặc, thậm chí vì là Tuần lễ vàng nên công việc còn bận hơn so với bình thường.
Cố An ban ngày làm bài tập, đến giờ tan làm liền xuống lầu, ngồi ở xích đu tiểu khu chờ hai anh tan làm.
Tiểu khu Cố Trinh chọn vấn đề xanh hóa không gian sống được làm rất tốt, có công viên nhỏ xinh đẹp. Những lúc mọi người tan làm, các em nhỏ tan tầm, nơi đây luôn rộn rã tiếng trò chuyện, tràn đầy hương vị cuộc sống.
Cô chĩa mũi chân xuống đất, đung đưa xích đu, cơn gió buổi chiều tà khẽ hôn lên gò má cô.
Cô cúi đầu hút một hơi trà sữa, trân châu mềm mại vị ngọt ngào.
Xa xa có hai người dáng cao ráo đẹp đẹp trai đang đến gần, hai người vừa đi vừa cúi đầu nói gì đó.
Cố An như bạn học chờ phụ huynh đến đón, chạy lạch bạch đến trước mặt họ, thắng gấp một cái, đứng yên, “Anh, chúng ta chơi bóng đi.”
“Lùn như vậy mà ghi danh bóng rổ trong đại hội.” Cố Trinh nhếch mép, cười nhẹ.
Giang Nghiên liếc mắt nhìn cô cúi đầu ủ rũ, lạnh lùng nói: “Cầu thủ NBA thấp nhất chỉ cao 1m6, nhưng không trở ngại việc cống hiến mười bốn mùa đấu.”
Cố An siết chặt quả đấm nhỏ, trong mắt tràn đầy ý chí chiến đấu.
Nhưng nửa tiếng sau, với thành tích là con số 0, cô sắp bị anh ruột ngược khóc, chạy đuổi theo bóng khắp sân, không có một chút kỹ năng nào.
Cuối cùng, cô trực tiếp ôm tay áo Cố Trinh chơi xấu, “Anh đưa bóng cho em đi, em chỉ ném một cái!”
“Nũng nịu chơi xấu sao coi là nam tử hán được?” Cố Trinh nhướn mày.
Giang Nghiên đứng rìa sân bóng, mặc áo khoác và quần dài màu đen, thân hình cao ngất, cực kỳ lạnh lùng. Có mấy cô gái đi ngang qua sân bóng, lén cầm điện thoại chụp hình anh.
Một tay anh xách một chai nước, tay còn lại xách ly trà sữa, tầm mắt theo hình ảnh nho nhỏ chạy quanh sân.
“Nhỏ lùn, em có được không vậy? Để cho em ăn nhiều một chút còn phải giảm cân, em nhìn xem, mỡ không giảm, người cũng không cao!”
“Em gầy! Em không có mỡ!” Cố Trinh đưa bóng đến rổ, Cố An tuyệt vọng nhìn bóng lần nữa lọt vào rổ.
“Không chơi, không chơi.” Cố An mím môi, càu nhàu, “Em không chơi bóng rổ với anh nữa đâu.”
Chóp mũi và trán cô lấm tấm mồ hôi, tóc bết lại dính vào trán, gương mặt non nớt đỏ hồng.
Trong ngực còn ôm bóng vất vả lắm mới cướp được, bị bắt nạt quá mức, cô xù lông, vành mắt có dấu hiệu đỏ lên, giống như động vật nhỏ làm bộ đáng thương.
Giang Nghiên để trà sữa qua một bên, đi tới sân bóng rổ.
“Giang Nghiên, cậu làm gì? Chẳng lẽ cậu dẫn nhóc con đi ăn gian?”
Cố Trinh mắt thấy Giang Nghiên tùy ý xoắn tay áo khoác tới cánh tay, đứng sau lưng Cố An, lập tức nhớ tới trận đấu bóng rổ ở trường cảnh sát bị Giang Nghiên ngược đau thương.
Cố An theo ánh mắt Cố Trinh quay đầu lại, vừa vặn đụng phải con ngươi trong veo của Giang Nghiên.
Cô còn chưa kịp hỏi đã bị mùi hương thơm ngát trên người ôm lấy.
Giang Nghiên nghiêng đầu, giọng lạnh lùng trong trẻo bởi vì hơi đè thấp thành ra dịu dàng có thể đầu độc lòng người, âm thanh rõ ràng rành mạch rót vào lỗ tai: “Ném đi.”
Hơi thở của anh phả vào lỗ tai cô, ngắn, ấm. Trong chớp mắt, tay anh vòng từ sau ra tới trước, làm đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.
Tư thế này cực kỳ giống ôm từ sau lưng.
Nếu như cô lùi về phía sau một xíu là có thể chạm vào lồng ngực anh.
Cố An không dám nhúc nhích, đóng băng một chỗ như chú thỏ đang sững sờ.
Giang Nghiên thân cao lại lịch lãm, lúc tay từ sau vòng ra trước không có đụng cô dù chỉ một chút.
Ngón tay thon dài trắng lạnh đỡ bóng, bóng đưa tay cô nâng lên, hình ảnh trước mắt như động tác chậm.
Tim Cố An đập bình bịch, máu toàn thân như dồn vào gò má, tim đập giống như chạy lấy đà muốn cùng bóng rổ bay lên không trung.
Một giây sau, không biết bóng là từ tay anh hay tay cô ném ra, vạch ra một đường parobol hoãn mỹ dưới nắng chiều hoàng hôn “rầm” một phát rơi vào rổ.
Trở thành phát ba điểm(1) duy nhất ngày hôm nay cô ném vào đích.
(1)Three-point field goal: Tức là bạn đứng ngoài vòng tròn lớn ném vào rổ thi được 3 điểm (dân bóng rổ hay gọi là 3 point), trong vòng thì 2 điểm, úp sọt thì 2 điểm, bắn phạt thì 1 điểm.