Edit: Tròn
Beta: Cải Trắng
Có bạn nhỏ ở đây.
Miệng sạch sẽ chút.
Giọng Giang Nghiên lạnh tanh… ít nhất… thì cảm giác như lùa người ta vào khoảng không âm mười mấy độ. Mấy cậu chàng đang trêu đùa nhau tức khắc im bặt.
Còn cô gái chưa trưởng thành được Giang Nghiên che lỗ tai lặng lẽ đứng ở đó, mắt mờ mịt không biết phải nhìn hướng nào, giống như chú thỏ nhỏ nếu không cẩn thận sẽ rơi vào bẫy thợ săn.
“Em gái, tôi xin lỗi, em cứ giả vờ như không nghe thấy đi…”
“Đúng đúng, miệng bọn họ không biết tiết chế. Đói bụng không? Ăn cơm ăn cơm!”
Tay bên tai buông xuống, âm thanh náo nhiệt tràn vào tai, nhịp tim mới vừa đập nhanh cũng quay về bình thương.
Anh cảnh sát ghi lời khai ở cục công an hôm nay cũng ở đây, kéo ghế bên cạnh ra nói, “Tới ngồi bên cạnh anh này!”
Cố An do dự không biết có nên qua ngồi không, vô thức quay đầu nhìn người bên cạnh.
Tầm mắt đụng nhau trong giây lát, trong lòng bỗng dưng xuất hiện cảm giác khó nói thành lời.
Con ngươi xinh đẹp của Giang Nghiên toát lên vẻ thản nhiên. Nhưng giây sau, anh lập tức kéo ghế giúp cô, hơi hếch cằm ra hiệu cô ngồi xuống, sau đó cũng ngồi vào vị trí bên cạnh.
Anh chân dài, không gian hình như có chút chật hẹp, ngón tay thon dài trắng sáng tách đôi đũa duy nhất ra, xác nhận không có gai(1) mới đặt đũa vào đĩa trước mặt cô.
(1)Đũa ban đầu dính lại, khi tách ra có trường hợp gỗ bị xướt, tét ra thành những miếng mỏng, đôi khi mình dùng không để ý có thể bị đâm.
Cố An tránh trở thành tiêu điểm của mọi người nên nhỏ giọng nói cảm ơn.
Giang Nghiên “Ừ” một tiếng, giọng lạnh như băng nhưng bởi vì hạ giọng nên hơi mềm mại, “Có kiêng gì không?”
“Không ạ!” Cố An lắc đầu, gương mặt non nớt căng thẳng, nhả rõ ràng từng chữ: “Cái gì em cũng ăn!”
Bầu không khí bỗng dưng đông cứng. Anh trai có duyên gặp cô một lần hỏi: “Nghe giọng em có vẻ không phải người miền Nam đúng không?”
“Em là người Nam, nhưng bạn cùng bàn em là người Đông Bắc.” Cố An gãi đầu, cười ngượng: “Không may em bị ảnh hưởng.”
Em gái dễ thương, mềm mại như viên gạo nếp, giọng phương Nam nhẹ nhàng, lại xen lẫn vị ngọt như bơ. Thành viên đội điều tra hình sự đều bị đáng yêu làm cho rung động, em gái bạn cũng chính là em gái mình, nhiệt tình nói: “Nào, nếm thử tôm hấp chao dầu đi!”
Tôm biển lớn hơn lòng bàn tay, được bọc bởi ánh vàng rực rỡ.
Cố An vui vẻ cúi đầu ăn cơm. Giờ mọi người không để ý cô nữa, cô có thể tập trung lột tôm rồi.
“Anh chưa khai báo lai lịch băng cá nhân đâu. Có gái dán cho thật à? Sao vậy, chuyện là như nào đấy?”
Gò má Cố An như bị người ta châm lửa, “bùng” một cái thiêu cháy. Trong lúc thất thần cô chẳng may bị râu tôm đâm vào ngón tay, cơn đau từ ngón tay truyền đến não.
Cô im lặng lấy khăn giấy lau, may chỉ là rách da chứ không chảy máu.
“Ngứa da thì nói thẳng.” Giang Nghiên nhướn mi, nét mặt càng lạnh lùng hơn. Xong anh vô tình liếc thấy vết thương trên tay Cố An, lông mày nhíu chặt.
Khuông mặt trẻ con vì bất an mà bạnh ra. Từ góc anh nhìn sang có thể thấy lông mi lanh lợi rũ xuống, cái miệng nhỏ nhai nuốt thức ăn như chú chuột hamster ngu ngốc cố gắng đem sự tồn tại của mình hạ xuống thấp nhất.
Vì ngón tay bị thương, Cố An buông tha cho tôm hấp chao dầu.
Người bên cạnh ngồi cả buổi không động đũa, vào lúc này lại đeo bao tay dùng một lần lên.
Sau đó, tôm được lột vỏ nhảy vào đĩa trước mặt cô.
Đường vân thớ thịt xinh đẹp, nhìn thôi cũng thấy ngon rồi.
Mắt cô chuyển tầm nhìn sang tay Giang Nghiên.
Cách một lớp bao nilon cũng có thể thấy ngón tay gầy mà thẳng, khớp xương rõ ràng nhưng không hề nhô lên, dưới ánh đèn vô cùng trắng.
Trên mu bàn tay nổi đường gân xanh nhưng nhìn rất sạch dẽ.
Cô cắn thịt tôm, lặng lẽ nhìn anh.
Anh lấy khăn ướt ung dung lau ngón tay, cụp mắt nghe đồng nghiệp nói chuyện, thỉnh thoảng nêu ý kiến, những cũng chỉ có mấy chữ, là tin tức về một vụ án, nhưng cô nghe không hiểu lắm.
Hơn chín giờ, cửa phòng bao bị đẩy ra. Một người đàn ông dáng cao chân dài, phải cao khoảng 1m85, để đầu đinh, đường nét khuôn mặt sắc sảo bước vào.
“Cố Trinh, cuối cùng cậu cũng tới.” Đám người mới vừa rồi còn trêu chọc, ngoài miệng thì nói: “Cố Trinh không tới thì ăn sạch hết đồ ăn.” bây giờ mới thật sự ăn ngấu nghiến.
“Cố An, mập.” Cố Trinh ngồi xuống bên cạnh cô, véo má mềm mềm.
Cố An nuốt thức ăn trong miệng, mắt trợn tròn.
Trước mặt nhiều người như vậy….
Còn có người bên cạnh cô….
Anh lại nói cô mập!
Cô An cô! Không còn mặt mũi mà!
Phiền muộn không hiểu sao lan tràn, Cố An xoa mặt bị nhéo đau, nhíu mày: “Chỉ là mặt em tròn, em không có mập!”
—
Thứ hai, Cố Trinh xin đến muộn một tiếng đưa Cố An tới trường THPT số Một thành phố Kinh Châu nhập học.
Chủ nhiệm lớp 11A7 tên La Bắc, là một người đàn ông trung niên khoảng 40-50 tuổi, đầu Địa Trung Hải, đeo mắt kính, nhìn rất ôn hòa.
“Thành tích tốt nhất lớp là bạn học Giang Ninh, tính tình vui vẻ cởi mở. Vậy đi, em ngồi cùng bàn với bạn ấy, nếu có thắc mắc gì thì hỏi bạn.”
Cố An đến lớp, tự giới thiệu một cách đơn giản. Nam sinh trong lớp lặng im không một tiếng động, nhưng lúc sắp xếp chỗ ngồi, lại có người chủ động yêu cầu muốn ngồi cùng bàn với cô.
“Những nam sinh các cậu trong lòng tính toán gì đâu không.” Một cô gái tóc ngắn, mắt tròn giơ tay, “Thầy, để Cố An ngồi cạnh em đi!”
Cố An ngồi xuống mới biết, bạn cùng bàn này là Giang Ninh mà chủ nhiệm lớp đã nói.
Trong lúc cô sắp xếp sách vở, Giang Ninh giúp cô rút sách toán tiết đầu tiên học ra, quay mặt sang hỏi: “Sao cậu chuyển trường vậy? Dù là đề cương hoặc đề thi thì cũng khác biệt quá lớn phải không?”
Cố Án cười nhẹ, nói, “Anh mình bị điều công tác đến nơi đây.”
“Ở đâu, cách trường xa không?” Giang Ninh nhìn cô bạn dễ thương bỗng nảy ra ý muốn bảo vệ, “Bây giờ ký túc xá trường đã đầy, không thể sắp xếp nội trú nữa.”
“Không xa, ở cục công an thành phố.” Cố An xếp sách xong, cầm lấy sách toán và sách bài tập Giang Ninh đưa, “Cảm ơn cậu!”
“Chú mình cũng làm ở cục công an thành phố.” Giang Nịnh trợn to mắt, “Nhưng chú ấy là ma quỷ, sau kỳ thi tuyển sinh đại học, hè đó chú dạy kèm toán cho mình, trung bình mỗi ngày mình khóc mười lần…”
Cố An ngây người.
“Chỉ số IQ của học thần không giống người phàm chúng ta. Cho chú ấy giảng đề, chú giảng nhảy từ bước một đến bước năm.” Giang Nịnh bĩu môi: “Nghe không hiểu chú ấy quăng bút luôn, còn nói tớ không có khả năng tư duy…”
Nhớ tới mùa hè bị ma quỷ không chế, Giang Nịnh không nhịn được rùng mình một cái.
Chả trách đến giờ chú ấy vẫn chưa có vợ. Ai muốn gả cho một tên mặt than chứ? Nhưng mà, với vẻ ngoài điển trai của mình thì nói không chừng chú lừa được mấy thiếu nữ ngu ngốc.
May mà nhà thấy được tương lai, cho chú đính hôn trước.
Giang Ninh nghĩ tới thím chưa gặp có hôn ước với chú, lắc đầu. Người con gái ấy đáng thương quá. Thật đáng thương!
Cố An chọt bạn cùng bàn, cười lộ ra răng khểnh, vui vẻ nói: “Không chừng anh mình biết chú cậu đấy.”
“Chắc chắn có quen. Nói cho cậu biết, mặc dù chú mình là ma quỷ, nhưng vẻ ngoài ưa nhìn, là nam thần cục công an đó.”
Chẳng hiểu sao một suy nghĩ bỗng nảy lên trong đầu Cố An.
Ý nghĩ này làm gò má cô đỏ ửng.
— “Nam thần cục công an” trong truyền thuyết, có đẹp hơn Giang Nghiễn không?
—
Tựu trường được một tháng, Cố An cảm giác mình bị vắt kiệt sức cho học hành. Trường THPT số Một thành phố Kinh Châu là trường trọng điểm, tiến độ bài giảng nhanh hơn trường cũ quá nhiều.
Các thầy cô bộ môn không hẹn mà cùng tò mò về bạn học mới này, mỗi lần đặt câu hỏi thấy mọi người giả vờ cúi đầu xuống sẽ chỉ cô trả lời.
Tiếng chuông tan học vang lên, Cố An giống như bong bóng xì hơi, xẹp xuống.
Bài kiểm tra toán đầy dấu gạch chéo, thấy mà giật mình.
Cố An thở dài, hai má phồng lên, tóc mái bay lộn xộn.
Lúc Cố An về thì nhà không có ai.
Cho đến chín giờ, cô mới sửa được nửa đề toán, Cố Trinh và Giang Nghiên mới trở về.
Cô lạch bạch chạy tới: “Lại tăng ca sao?”
“Ừ”. Cố Trinh treo áo khoác ở huyền quan, “Hôm nay ở trường học hành thế nào?”
“Cũng bình thường ạ!” Cố An liếc thấy băng cá nhân dán cằm Giang Nghiên đã biến mất, nhưng viết thương hình như có dấu hiệu nhiễm trùng.
“Ừm, thế thì tốt.” Cố Trinh rót nước, một hơi uống hết, “Anh ra ngoài chạy bộ chút, đói thì tủ lạnh có sủi cảo đông lạnh.”
Cố An lấy thuốc hôm qua mua ở trong hộp y tế mini ra, gõ cửa phòng Giang Nghiên. Cô giống như học sinh tiểu học bị gọi đến phòng giáo viên để phê bình, ngón tay cầm cầm chặt túi đựng, trong lòng không khỏi khẩn trương, thấp thỏm.
Cửa mở ra, mùi sữa tắm mát lạnh lùa tới. Anh mặc áo phông trắng, quần thể thao ngắn đến đầu gối, tóc mới khô một nửa, rũ tới lông mày, con ngươi đen láy.
“Giang Nghiên…” Cố An xoa mũi, không biết nên gọi là cảnh sát hay gọi là anh, cuối cùng mím môi, nói, “Vết thương của anh hơi nhiễm trùng, nếu không muốn dán băng keo thì thoa thuốc, như vậy mới nhanh khỏi.”
“Cảm ơn.” Giọng Giang Nghiên lạnh nhạt không thèm để tâm, lại thấy cô gái giống như vừa hoàn thành một nhiệm vụ quan trọng, lúc anh lấy thuốc xong thì thở phào nhẹ nhõm.
Nụ cười cô lan đến hai gò má phúng phính, ngay cả mắt cũng biến thành hai vầng trăng lưỡi liềm, như trẻ con.
Cô chắp tay sau lưng, lùi về phía sau hai bước, nghiêng đầu nhìn anh cười: “Chúc ngủ ngon!”
“Ừ.”
Vẻ mặt thận trọng, mắt tràn đầy vui mừng, rất giống người trước đây anh từng mắng.
Vào khoảnh khắc anh khựng lại, xoay người rời đi, đứa trẻ đó rơi nước mắt.
…
Cố Án nghiêm túc sửa lại một lần những câu sai trong đề toán, cơ mà liên tục vấp phải thử thách. Cuối cùng cô ủ rũ nằm xấp xuống bàn ăn trong phòng khách chờ Cố Trinh về.
Giang Nghiên đi ra rót nước thì thấy cảnh này.
Đầu cô gái đè lên đề thi, giống như cây nấm nhỏ đang tự kỷ.
Anh đặt ly nước xuống bàn ăn phát ra tiếng lanh lảnh.
Cố An ngẩng đầu, đầu có mấy cọng tóc vểnh lên, như hạt giống mới nảy mầm
Giang Nghiên lười biếng cụp mi: “Sao vậy?”
Cố An xoa mặt để mình tỉnh táo lại, nhíu mày: “Câu này em không hiểu gì hết.”
Anh khom người nhìn bài tập trước mặt cô, tay trái khoắc lên ghế sau lưng, tay phải vô thức chống trên bàn.
Cả người cô bị mùi thơm bạc hà mát lạnh vờn quanh, giống như không cẩn thận là ngã ngay vào lồng ngực anh.
Cô An nín thở. Liếc sang bên phải có thể thấy khuôn mặt nghiêng nghiêng đang tập trung đọc đề, sống mũi cao lại thẳng, bởi vì cách quá gần, cô thậm chí có thể thấy rõ lông mi dài và dày.
Ngón tay thon dài của anh chỉ vào đề: “Từ chỗ này đã bắt đầu sai rồi.”
Cố Án thật thà gật gật đầu, mắt tròn to mê man.
“Vẫn không hiểu?” Giọng anh lạnh nhạt mang theo chút lười biếng, nhưng âm sắc trẻ trung trong trẻo như như một cậu trai trẻ.
Cố Án giống như bạn nhỏ sợ phê bình, khóe miệng hạ xuống, căng thẳng nhìn anh.
Nếu như Giang Ninh mà thấy Giang đại thiếu gia đột nhiên tốt bụng như này chắc chắn sẽ nghi ngờ chú út mình bị ai nhập. Vì đề cơ bản bình thường anh thấy là quăng bút bỏ đi luôn.
Giang Nghiên kéo ghế ngồi xuống, tư thế nhàn nhã tự tại, ánh đèn soi xuống đầu, làm cho góc nghiêng của anh càng đẹp mắt.
Nếu như bỏ qua hơi thở xa cách, ánh mắt anh thật ra cực kỳ đa tình, hốc mắt sâu, con ngươi đẹp đẽ long lanh. Lúc yên lặng nhìn đối phương có thể khiến người ta sa đọa trong vòng ôm dịu dàng.
“Học sinh lớp 11.”
“Hả?”
“Biết làm?” Ngón tay trắng nõn của anh gõ nhẹ sách bài tập.
Cố An lắc đầu.
Giang Nghiên hơi nghiêng người, khoảng cách được kéo gần.
Khoảng cách gần như vậy, cô có thể thấy chính mình trong con ngươi anh, hàng mi dài mềm mại, còn đẹp hơn cả cô.
Cô ngơ ngác ngắm anh. Tất cả công thức số học trong đầu cô nắm tay nhau nhảy múa loạn xạ, dần dần nhập thành một xâu chuỗi không rõ ràng.
Mà anh cầm đầu bút gõ nhẹ trán cô, giọng trong trẻo lạnh lùng bất lực: “Nhìn sách, đừng nhìn anh.”