Rất Muốn Hôn Anh

Chương 19




Giang Nghiên hạ tông giọng xuống nhỏ hết mức có thể, gần như là dùng âm mũi để dỗ dành, nét mặt cưng chiều không nói nên lời.

Cố An đột nhiên cảm thấy mình không lớn lên cũng tốt.

Có thể được anh đối xử như em bé, cũng có thể ỷ lại anh như bây giờ, khóc nhè trong lòng anh.

Nhưng gắn liền với hai chữ “thích” thì còn muốn chiếm làm của riêng.

Sẽ hi vọng người đó không thuộc về ai khác, không xem người khác như bạn nhỏ.

Chỉ có một mình cô.

Giang Nghiên đương nhiên không biết suy nghĩ kỳ quái trong đầu cô gái nhỏ trước mặt, “Cố An.”

Cố An ngẩng đầu, lông mi còn dính nước mắt, lúc mở miệng giọng đặc âm mũi: “Sao vậy anh?”

Anh cao 1m87 nhưng do đang cúi người nên cô có thể nhìn thẳng vào mắt anh mà không tốn sức chút nào.

Mái tóc kiểu Buzz Cut cũng không ngăn được vẻ đẹp trai của anh, da trắng trẻo, đôi lông mày kiếm, từ lông mi đến con ngươi đều đen tuyền, khi mặt anh không cảm xúc càng lộ vẻ cấm dục, rất đẹp trai.

Cặp mắt xinh đẹp đó bây giờ nhìn cô không chớp mắt, đuôi mắt hơi cong, con ngươi nhuộm nắng chiều.

“Phải ăn cơm nhiều lên, học cho giỏi đấy.”

“Đừng để vé xem phim của đứa con trai nào lừa.”

“Anh sẽ chăm sóc anh trai em nhiều hơn, cho nên em không cần phải lo lắng.”

Cho dù đã biết nhau một năm, cô với anh cũng trở nên quen thuộc hơn nhưng ngày thường đều là cô ở bên cạnh anh lầm bầm lảm nhảm, đa số thời gian anh toàn “Ừ” một tiếng coi như trả lời.

Hôm nay là lần đầu tiên cô được nghe anh nói nhiều như vậy.

Giọng lạnh như băng lại trong trẻo dịu dàng, nói từng chữ rõ ràng.

Giống như phụ huynh lần đầu tiên dẫn con đến trường mẫu giáo.

Anh vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, sau đó đứng dậy, để cô ngước mắt nhìn theo.

Ánh mặt trời hoàn toàn bị chặn lại sau lưng Giang Nghiên. Thân hình cao lớn đứng ngược chiều ánh sáng, anh nói:

“Cố An.”

“Tạm biệt.”



Cố An không ở đây, Cố Trinh và Giang Nghiên về nhà chỉ biết ngồi sóng vai ở trên ghế salon, như hai ông cụ cô đơn có con cái sống xa nhà.

Hai ông cụ đẹp trai cô đơn không nói gì, nhìn mặt nhau mãi cũng sinh ra chán ghét, luôn cảm thấy không thoái mái ở chỗ nào đấy.

Cố Trinh lười biếng dựa vào ghế salon thầm nghĩ anh cả như cha, anh cả như cha.

Anh với Cố An có cặp cha mẹ cực phẩm không đáng tin cậy, làm anh trải nghiệm cảm giác làm cha trước nhiều năm.

“Giờ tôi hiểu tại sao ở lễ cưới cha cô dâu hay khóc nước mắt nước mũi tèm lem rồi.”

Cố An không ở đây không hiểu sao làm cho anh liên tưởng đến cảnh con gái đi lấy chồng.

Nghĩ đến đó liền cảm thấy phiền lòng, nó giống tình cảnh hiện giờ đến 90%, khiến lòng vừa buồn phiền lại trống rỗng.

Mà đại thiếu gia họ Giang ngồi bên cạnh sở hữu gương mặt tuấn tú lạnh như sương, gương mặt lạnh băng quanh năm không cảm xúc, như bị chứng loạn sản1 mặt. Làm bạn cùng trường bốn năm, ba năm làm đồng nghiệp mà gần đây anh mới phát hiện vị đại thiếu gia này cũng sẽ cười, hơn nữa lúc cười lên nhìn rất dịu dàng vô hại.

(1)Chứng loạn sản: một thuật ngữ rộng dùng để chỉ sự phát triển bất thường của các tế bào trong các mô hoặc cơ quan.

Nhưng chỉ có một trường hợp làm cho anh cười, đó là lúc anh nhìn Cố An.

Con nhóc Cố An kia, khuôn mặt trắng nõn mềm mềm như heo con, đúng là ai nhìn cũng thích.

Giang Nghiên rũ mắt, trên bàn trà nhỏ có để túi ăn vặt Cố An mua lần trước, bởi vì chưa ăn xong mà cũng không mang được nên dùng kẹp kẹp cẩn thận ém miệng lại.

Lúc cô ở nhà, tivi phát huy tối đa tác dụng, lúc nào cũng ầm ĩ náo nhiệt.

Từ phóng sự về các món ăn ngon đến hướng dẫn nấu ăn rồi chương trình sức khỏe, từ anime đến tướng thanh(2), thậm chí tuyển tập các vở kịch ngắn Gala hội xuân qua các năm cũng góp mặt.

(2)Tương thanh (Tấu nói): Chỉ những màn biểu diễn nghệ thuật được gây dựng từ những câu hỏi đáp hài hước, hát để gây cười, phần lớn tướng thanh được dùng để châm biếm những thói hư tật xấu hoặc cũng ca ngợi người tốt việc tốt.

Đi đôi với âm thành này còn có đứa trẻ vùi người vào góc salon cười nghiêng ngả với một chú chó.

Cái miệng cô lúc ấy hoạt động chả ngừng nghỉ, không cười ha ha thì cũng lẩm bẩm nói gì đó, kèm theo đó là tiếng nhai rôm rốp giòn rụm khi ăn khoai tây chiên hay gặm táo.

Cả ngày đi dép cừu nhỏ chạy tới chạy lui, vừa năng động lại đáng yêu, tự mang trong mình tia sáng lấp lánh.

Mà bây giờ, cô không ở đây.



Tập huấn mỹ thuật là trải nghiệm mà bất cứ sinh viên chuyên ngành mỹ thuật nào cũng phải trải qua.

Cuộc sống Cố An chuyển từ lên lớp, kiểm tra, làm bài tập biến thành vẽ, vẽ, vẽ không ngừng nghỉ, phác họa, tô màu chiếm toàn bộ cuộc sống của cô

Thuốc màu trắng cô dùng hết rồi, mua bổ sung lại không đủ tiếp.

Cứ như vậy từ mùa hè nóng bức đến đầu thu, rồi đến một buổi sáng mở cửa sổ ra thấy tất cả được bao phủ bởi cả vùng tuyết trắng xóa.

Nửa năm qua cô không dám lười biếng một ngày nào, không ngủ thẳng giấc một lần nào.

Cho dù bị cảm sốt cao cũng phải ở ký túc xá vẽ một bức tranh và phân tích khuyết điểm của bản thân.

Chỉ có một lần lơi lỏng là lúc rảnh rỗi lại vẽ người trong tưởng tượng, phác họa mấy nét lại ra hình ảnh người nào đó.

Lông mày lưỡi mác, cặp mắt đào hoa, lúm đồng tiền.

Lúc cong mắt, lúc cau mày, lúc mặt không cảm xúc.

Dịu dàng, lạnh lùng, bất đắc dĩ, cưng chiều.

Cuối tháng 12, kỳ thi liên thông(3) gần ngày trước mắt, nhưng Cố An bị áp lực quá lớn trong một khoảng thời gian dài nên tâm lý có chút bất ổn

(3)Tên gốc là 省联考, được gọi là kỳ thi tuyển sinh liên thông chính thức, mình không edit là kỳ thi tuyển sinh toàn quốc vì nó chỉ dành cho 14 tỉnh (thành phố trực thuộc trung ương) của cả nước vào nửa đầu tháng 4 và vào nửa cuối tháng 9.

Các bạn học cùng lớp thì tiến bộ nhanh, trạng thái càng lúc càng tốt.

Còn cô lại đầu óc thường xuyên trống rỗng sau khi ngồi xuống.

Cầm bút vẽ trong tay như lưỡi dao sắc bén đâm vào lòng bàn tay đến đau đớn.

Cô nhớ đến Cố Trinh, tuổi còn trẻ mà phải lo cho cô.

Ở tuổi của anh đáng lẽ phải được uống rượu nô đùa cùng với bạn bè.

Anh lại mua nhà, nhận cô về bên mình học trung học, còn trả một khoản học phí mỹ thuật kếch xù.

Cô tự nhủ với bản thân rằng nhất định phải cố gắng, không được phụ lòng anh trai, như vậy áp lực càng lớn hơn.

Sợ mình thi thất thường, sợ mỹ thuật không được mà lớp văn hóa cũng không đuổi kịp, sợ quay đầu lại là mọi thứ hóa công cốc.

Sợ anh trai và anh thất vọng về mình.

Rõ ràng họ ưu tú như vậy.

Vì vậy cô phải gánh nó một mình.

Cố An đi ra ngoài rửa mặt, lấy lại bình tĩnh rồi trở lại phòng vẽ.

Trước kỳ thi thời gian như vàng như bạc, cô không dám lãng phí dù chỉ một giây, ở phòng vẽ đến tận khuya.

Bạn học bên cạnh dần dần rời đi, trong phòng vẽ sáng như ban ngày chỉ còn vô số bản vẽ và thuốc màu, và còn có một mình cô.

Xung quanh lặng ngắt như tờ, kim phút trong đồng hồ treo tường chạy tích tắc.

Cố An ngồi xổm xuống, vùi mặt vào cánh tay.

Một lúc lâu sau, tiếng nhạc Banana của Minions vang lên.

Cố An dụi mắt, tầm mắt mơ hồ bỗng trở nên rõ ràng, điện thoại di động sáng lên tên người gọi:

Giang Nghiên.

Cố An hít thật sâu, nén nỗi chua xót xuống, chắc chắn giọng mình bình thường mới nhấn nghe máy: “Anh Giang Nghiên, anh tan làm rồi à?”

“Anh vừa chạy bộ xong.” Giang Nghiên thong thả dạo bước ven đường và nói chuyện với cô, lẫn trong giọng nói còn có tiếng thở mạnh.

Lỗ tai Cố An bỗng dưng nóng lên, “Dạ.”

“Dạo này em có khỏe không?”

Cố An gật đầu, làm xong mới nhớ là anh không thấy được, vội mở miệng: “Khỏe, em khỏe lắm.”

Bỗng nhiên, đầu bên kia im bặt, Cố An vừa định hỏi Giang Nghiên có phải tín hiệu không tốt không thì nghe thấy người bên kia – cũng là người cô thích, nhẹ giọng hỏi cô: “Xảy ra chuyện gì à?”

“Không có, chỉ là áp lực hơi lớn…..”

Cố An mẫn cảm phát hiện hốc mắt mình nóng lên, báo hiệu nước mắt sắp trào ra.

Cô thật sự ghét mình dễ khóc, ghét mình ỷ có người liền không kiên cường không kiêng dè gì.

Giống như một đứa trẻ cậy được cưng chiều mà kiêu ngạo.

Rõ ràng cô chỉ muốn chia sẻ những chuyện vui với anh.

Cô không muốn vừa khóc vừa gọi điện thoại với Giang Nghiên, cho dù cô rất muốn nghe giọng anh.

Thôi thì suy nghĩ xem nên nói thế nào để cúp máy vậy.

“Cố An, cậu chưa về hả?” Bạn học đột nhiên đẩy cửa đi vào, đễn chỗ mình cầm di động lên, “Tớ bỏ quên điện thoại ở phòng vẽ, tớ đi trước đây!”

Cố An gật đầu nói ngủ ngon với cô bạn.

“Em vẫn còn ở phòng vẽ?”

“Dạ…”

Cố An siết chặt điện thoại di động để sát bên tai.

Đây là toàn bộ sự can đảm của cô.

Giọng Giang Nghiên bất giác trở nên nhẹ nhàng hơn, “Bây giờ em về rửa mặt đi ngủ cho anh.”

Cố An không nói gì, kể từ đầu tháng mười hai đến giờ cô cứ mất ngủ suốt.

Cho dù buổi tối về sớm cũng không ngủ được, thao láo đến rạng sáng, xong cũng mơ màng thiếp đi được một lúc, nhưng ngủ không sâu, có tiếng động sẽ tỉnh ngay.

Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đứng lên, cô không muốn anh phải lo lắng, rõ ràng công việc anh bận rộn với mệt mỏi hơn nhiều.

“Về chưa?”

Cố An dùng chốt khóa cửa, “Vâng, anh nghe đi, đây là âm thanh khóa cửa.”

Trên đường từ phòng vẽ về đến chỗ ở ánh sao sáng chiếu rọi, lặng yên đi cùng cô, như ánh mắt anh im lặng dõi theo.

“Cố An, bây giờ em còn nhỏ, thế nên với em việc thi đỗ đại học là một việc hết sức quan trọng.”

“Nhưng trên thực tế, chờ em lớn lên em sẽ phát hiện nó chỉ là một cuộc thi thôi, còn 9999 chuyện đang đợi em.”

Giọng anh trong trẻo, như dòng suối trong veo, rót vào tai khiến lòng mình mềm nhũn.

Cố An không nỡ cúp điện thoại, im lặng rửa mặt, cho đến khi cô nằm ngửa mặt trên chiếc giường nhỏ, đồng hồ báo thức hiện rạng sáng.

“Anh, anh cúp điện thoại đi, nghỉ ngơi sớm ạ, bây giờ em không buồn nữa, thật đấy.”

Cô quấn chăn, áp mặt vào gối mềm mại.

Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng cô lại nghĩ giá anh có thể nói chuyện với mình một chút, thêm một chút xíu thôi cũng được…

“Ngủ đi.” Chất giọng lạnh như băng bỗng trở nên thật dịu dàng, như thủ thỉ bên tai: “Anh chờ em ngủ rồi sẽ cúp máy.”



Cuối tháng 12, kỳ thi liên tỉnh đúng hẹn tổ chức.

Trước khi thi Cố Trinh gọi video tới, vẫn là khuôn mặt đẹp trai ngứa đòn với giọng bất cần đời, “Cố An, anh trai ruột của em dư sức nuôi heo.”

Lúc này ống kính chuyển sang mặt Giang Nghiên, anh chàng đẹp trai da trắng nói với giọng nghiêm túc nhất: “Nếu lỡ Cố Trinh không nuôi nổi thì anh cũng có tiền, anh tài trợ.”

Cố An nhịn không được phì cười thành tiếng, mắt cong cong như vầng trăng non.

Giai đoạn dầu sôi lửa bỏng đầy khó khăn cứ như vậy trôi qua, kỳ thi mỹ thuật liên tỉnh kéo dài hai ngày.

Cố An cảm thấy mình phát huy không tệ, thi xong cũng không dám lười biếng, không dám trì hoãn dù một giây, bắt tay chuẩn bị luôn cho vòng thi kế tiếp.

Tháng 2, Cố An lên đường tham gia kỳ thi cấp trường(4), đi đối mặt với cửa ải cuối cùng trước kỳ thi tốt nghiệp trung học.

(4)Ở Trung Quốc, muốn vào ngành mỹ thuật thì phải trải qua kỳ thi mỹ thuật, nghĩa là thí sinh học chuyên ngành mỹ thuật không chỉ tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học toàn quốc mà còn tham gia kỳ thi liên thông chuyên ngành nghệ thuật cấp tỉnh và kỳ thi cấp trường do chuyên ngành tổ chức. Các trường cao đẳng nghệ thuật độc lập kết quả xét tuyển đại học sau khi công bố, bạn có thể được nhận vào trường với điểm văn hóa tương đối thấp. (Ở Việt Nam thì mình không rõ lắm, hình như chỉ trải qua 1 kỳ thi vẽ của trường ĐH tổ chức và kỳ thi TNTHPT đúng không nhỉ?)

Kỳ thi yêu cầu phải có đủ công cụ phác họa và tô màu, không giới hạn công cụ vẽ với thuốc màu, thế nên trừ hành lý thì dụng cụ vẽ chiếm hơn 5kg.

Cũng may sức cô có thể coi là lớn.

Lúc trước ở nhà mợ phụ đổi bình nước và bình gas sẵn luyện được cả thể lực.

Điểm thi ở tỉnh lị nên cô phải đi tàu cao tốc đến đó.

Cố An đứng ven đường đắn đo không biết nên bắt xe hay đón xe buýt.

Bông tuyết rơi xuống lả tả, trận tuyết đầu đông bất ngờ ghé thăm.

Cô đưa tay ra vẫy, trong đầu nghĩ chờ lúc tuyết rơi dày cô cũng thi xong, có thể đi nặn người tuyết!

Vậy nên kỳ thi trước mắt phải cố lên!

Xe buýt từ xa đi đến, Cố An xốc hành lý lên.

Hi hi hi. Chắn chắn Giang Nghiên không biết sức cô lớn như vậy!

Cô phải giấu cho kỹ!

Phải thành cô em đến nắp bình nước cũng vặn không được!

“Em định đi thi với bộ dạng đáng thương đó hay sao?”

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng cùng với bông tuyết rơi bên tai cô.

Tim Cố An ngừng đập trong tích tắc, quay đầu lại thấy Giang Nghiên đứng ở cửa phòng vẽ, bên cạnh là chiếc xe Land Cruiser đen.

“Anh Giang Nghiên…”

Giang Nghiên “ừ” một tiếng, khẽ nhướng mày.

Trong nửa năm tập huấn mỹ thuật, Cố Trinh có đến thăm cô hai ba lần, lần nào cũng nói chưa được mấy câu là trong cục lại gọi điện thoại đến tăng ca. Tin tức liên quan đến anh đều nghe được từ miệng anh trai.

Anh lại tham gia mấy vụ án trọng điểm, lập công mấy lần.

Biết bao nhiêu cô gái điên cuồng bám theo anh xin số điện thoại, một nửa là được cho số liên lạc với cơ quan nhà nước 110, còn một nửa nữa là cho mấy số điện thoại được dán khắp nơi.

Giang Nghiên mặc áo khoác lông màu trắng mà cô thích nhất, người gầy gò lại trắng trẻo, nhờ sắc trắng từ quần áo mà trông anh càng trẻ hơn.

“Sao anh tới đây?” Cô An trừng mắt không dám chớp, sợ mình chớp thì người trước mắt sẽ biến mất.

Anh lấy hành lý từ tay cô, cầm lên nhẹ nhàng bỏ vào cốp sau, gương mặt trắng ngần lạnh lùng: “Đưa lãnh đạo đi kiểm tra.”

Cô An mím môi nhưng khóe miệng lại như có suy nghĩ riêng, muốn nhếch lên.

“Anh ơi anh xách cả cái này cho em nữa, nặng quá…”

Giang Nghiên rũ mắt.

Cố Trinh nói, Cố An chỉ khi nào có người quen bên cạnh mới ỷ lại tỏ ra yếu ớt.

Người nhỏ mà mới vừa rồi xách dụng cụ vẽ hơn 5kg, mày cũng buồn nhíu lại dù chỉ một cái.

Thế mà giờ cái tay lại thành tay trói gà không chặt.

Anh không nhịn được cúi đầu nhìn cô cười.

Ánh mắt như có tia sáng lấp lánh, con mắt hơi híp lai, đuôi mắt vểnh lên, đến hàng mi cũng đượm ý cười.

Cố An thất thần trước vẻ đẹp của anh, nhưng cũng có cảm giác như bị nhìn thấu, chột dạ nói: “Anh cười gì vậy?”

“Không có gì.” Giang Nghiên ngoan ngoãn cầm giá vẽ trong tay cô, “Thần tuân chỉ.”

Kỳ thi bắt đầu.

Vào phòng thi, tự dưng tâm trạng Cố An bình tĩnh đến kỳ lạ.

Tuyết rơi bên ngoài, bầu trời xám xịt, nhưng cô rất yên lòng.

Chắc do biết dù kết quả có thế nào thì cũng sẽ có người chờ cô.

Không chừng anh trai đã mua thật nhiều đồ ăn ngon chờ cô về.

Số phận đã cướp gì từ tay cô thì năm cô lớp 11 bồi thường gấp đôi.

Cô đã chuẩn bị không biết bao nhiêu ngày đêm vì kỳ thi này, còn tưởng tượng trong đầu ngàn lần.

Cố An đặt bút xuống, nét vẽ vô cùng chắn chắn.

Buổi thi rất nhanh đã kết thúc.

Cửa trường học bị vây kín bởi các phụ huynh đang nôn nóng đợi chờ.

Cảnh tượng ấy như đang chờ đón các em nhỏ trong ngày đầu tiên đi học mẫu giáo, thấp thỏm lại lo lắng.

Có bạn học nhào vào lòng ba mẹ, nhõng nhẽo nói, “Cuối cùng cũng xong, con không muốn vẽ nữa…”

Cố An nhìn mà lòng hâm mộ muốn chết, nhưng cũng không cảm thấy buồn.

Song, có thứ gì đó xẹt qua mắt cô, theo đó khóe môi cong nhẹ.

Anh cao 1m87, khí chất khác biệt hẳn với phụ huynh xung quanh, làm anh nổi bật và rất dễ nhìn thấy.

Anh đẹp trai mặc áo khoác lông màu trắng, dáng người cao ráo, da trắng, lông mày rậm, lúc thấy cô mắt hơi cong lên.

“Anh đến đón em à, hì hì!”

Cố An mặc một chiếc áo khoác màu trắng sữa, có lông tơ mềm mại nhìn như một đám mây mũm mĩm.

“Đám mây nhỏ” xoa chóp mũi, nở nụ cười tươi rói, trông hết sức vui vẻ.

“Các bạn ai cũng có phụ huynh đón.” Con ngươi Giang Nghiên trong veo, anh cúi đầu nhìn cô.

Nhưng Cố An nghe hiểu ẩn ý trong lời anh.

Anh muốn nói, những bạn nhỏ khác có phụ huynh đến đón, cho nên không thể để em một mình.

Giang Nghiên cười lộ lúm đồng tiền đẹp đến chói mắt, tay vươn ra xoa đầu cô, dịu dàng nói:

“Về nhà với anh nào.”