Rất Khó Không Yêu

Quyển 2 - Chương 4-1




Nhà hàng sang trọng, trên bàn là những món ăn mà cô thích, Vu Giai Thần nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tĩnh Kiệt, tự nói với mình, đây mới chính là hạnh phúc mà cô mong ước.

một người thật tâm đối xử tốt với cô, quan tâm cô, bảo vệ cô, chăm sóc cô.

cô chỉ cần cố gắng môt chút, cố gắng thêm chút nữa thôi là tốt rồi.

"Tiểu Thần, họng em không được thoải mái sao?" Lấy một cái tô có nắp đậy mà phục vụ đã để trên đầu bàn, Vương Tĩnh Kiệt m ở nắp, hơi nóng từ từ bay lên, "Ăn cháo hạt sen bạch quả này là tốt nhất."

Cháo hạt sen bạch quả? Vu Giai Thần thoáng ngẩn người, ngơ ngác nhìn chén cháo đang ở trước mặt mình.

"Ăn thử xem." Vương Tĩnh Kiệt chu đáo đặt thìa sứ bên cạnh chén, "Cháo nhà hàng này cũng không tồi."

"Tôi..."

"Làm sao vậy?" hắn cầm thìa múc một muỗng cháo nhẹ nhàng thổi, "thật ra anh muốn tự nấu cho em, vợ của chú Quỳnh nấu ăn rất ngon, nhưng gần đây thân thể không được thoải mái. Nhưng mà cháo của nhà hàng này cũng không tệ, buổi sáng anh đã gọi tới dặn họ làm, bây giờ đến, cháo cũng được nấu đủ lửa."

cô còn có thể nói gì nữa?

Xác định cháo không còn nóng, hắn nâng cổ tay đưa tới môi cô, cười rạng rỡ, giống như hắn đang làm một chuyện kiêu ngạo nhất trên đời, "Được rồi."

Lời cự tuyệt..., bị nghẹn trong miệng, không thể nói nên lời, im lặng một lát rốt cuộc cô mở miệng. "Tôi tự mình ăn."

Ánh mắt của Vương Tĩnh Kiệt khẽ tối, nhưng lần này không chịu buông tha, chỉ yên lặng nhìn cô, "Tiểu Thần, để anh đút cho em, được không?"

Nhìn ánh mắt cầu xin trong mắt anh, cô vội cụp mắt, ngón tay dưới bàn theo thói quen lại nắm chặt, thật lâu, mới ngẩng đầu lên nói, "Được

Vương Tĩnh Kiệt nở nụ cười, vui vẻ như vậy, sung sướng như vậy, giống như đã nhận được món bảo vật quý giá nhất thiên hạ, đưa môi cháo tới miệngcô.

Hé miệng, ăn.

không phải, không phải, không phải là hương vị trong trí nhớ. không bao giờ còn nữa.

cô che miệng đứng dậy, "Tôi đi vệ sinh một lát." Bất chấp vẻ mặt nghi ngờ của anh, cô chạy trốn giống như có ma quỷ đang đuổi sau lưng.

Tới nhà vệ sinh, "Ụm" một phát, toàn bộ đồ ăn từ lúc trước và thìa cháo toàn bộ bị phun ra. Nôn tới oằn người, bụng cũng co rút... đáy mắt chua xót, cũng không nhịn nổi nữa.

Tại sao phải yếu đuối như vậy, tại sao?

Mở vòi nước, vốc nước lên mặt, nước lạnh khiến tâm trạng cô từng chút một mà bình tĩnh trở lại.

Vu Giai Thần, ngươi làm được, mọi chuyện đã qua, ngươi cũng phải quên. Ngươi đã nói muốn bỏ quá khứ, trân trọng người bên cạnh, bắt đầu cuộc sống mới, ngày hôm nay, là do ngươi khổ cực mới đạt dược, ngươi có thể làm được, nhất định có thể!

cô nhìn bản thân qua gương, thời gian dài như vậy, cô nhìn gương mặt bình tĩnh trong gương, không còn là đôi mắt tươi sáng, đôi môi ướt át, chỉ có bình thản lạnh nhạt.

Như vậy cũng tốt, tự lập, tự chọn điều mình muốn làm.

cô sửa sang lại tóc, kiểm tra lại dáng vẻ rồi mới xoay người đi ra ngoài cửa.

Hành lang quanh co gấp khúc, tiếng nhạc du dương vọng tới, chỉ cần tới ngã rẽ kia là đến đại sảnh rồi, chờ đợi cô chính là Vương Tĩnh Kiệt. Hạnh phúc, tình yêu nhẹ nhàng. cô xoay người nhìn bức họa trên tường, nhìn gương mặt mình trên mặt kính thủy tinh, khẽ mỉm cười.

Rất tốt, vẻ mặt bình tĩnh như vậy, chính là điều cô cần bây giờ.

Đột nhiên, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trên mặt kính, trong khoảng khắc đó máu toàn thân cô giống như bị ngược dòng, còn chưa kịp xoay người đã bị người đó đặt lên tường, chưa kịp hét lên đã bị ép trở về.

Khí tức nam tính quen thuộc nhẹ nhàng bao phủ mũi miệng cô, đầu lưỡi đó xông vào miệng cô, hung ác cuốn lấy lưỡi cô, nặng nề hút lấy.

Trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng, không biết phản ứng thế nào. một giây sau, lí trí trở về, cô lập tức kích động giãy dụa... nhưng sức lực của hắnquá lớn, thân thể cô bị ép gắt gao trên tường, không thể động đậy, chỉ có thể bị hắn đặt trên đó hung hăng mà hôn, giống như sói như hổ, trước sau như một cực kì hung ác.

Nụ hôn vừa xong, cô thở gấp giống như đã chạy bộ 10km, đôi mắt trong veo ngập nước trừng mắt nhìn hắn.

Gương mặt tuấn tú, ánh mắt đen thâm thúy, lạnh lùng. Là hắn! Là hắn! Người mà cô cho rằng không bao giờ gặp lại nữa...! Trái tim cô đập điên cuồng, mạnh tới mức cô cảm thấy đau đớn.

Trán hắn chống đỡ chán cô, tròng mắt đen sâu lắng nhìn cô, giống như muốn nhìn tận sâu đáy lòng cô.

Rốt cuộc cô cũng tìm được toàn bộ lí trí, cắn răng giận dữ nói, "Thả tôi ra."

Hăn cũng không trả lời, chỉ cúi đầu, thoáng hôn nhẹ lên môi cô một phát. Ngay lúc cô định há miệng cắn, hắn thì thầm, "Thử cắn xem, hử?"

cô trừng hắn, một chút cũng không nghi ngờ nếu như cô cắn, hắn nhất định sẽ hung hăng mà đáp lễ lại cô. Mức độ biến thái của người đàn ông này, hoàn toàn khắc sâu vào trong lòng cô, cô hiểu rất rõ.

"anh muốn sao?" Lạnh lùng nói.

"...Tôi không biết."

cô nhìn về phía hắn, đáp án này quả thật không giống như lời hắn có thể nói ra, hắn là người cho dù có làm bất cứ chuyện gì, cũng có mười phần chắc chắn, mười phần khống chế.

Ba chữ không biết kia, cô thật sự hoài nghi, có phải là không bao giờ có trong cuộc đời hắn. Nhưng, chuyện này có liên quan gì tới cô? cô bây giờkhông thể chịu nổi ở cạnh hắn cho dù là một chút tiếp xúc, hoàn toàn không chịu được, "Thả tôi ra."

"Nếu như tôi có thể."

Có ý gì?

Gương mặt của hắn cách cô rất gần, gần tới nỗi cô có thể nhìn thấy hàng mi dày dài, "Tôi nhìn thấy rồi."

Thấy cái gì?

"hắn dắt tay cô."