Lúc ở thôn Kính, Ô Miên đã từng nghe sư phụ nói rằng đạo sĩ loài người khá lợi hại, gặp thì tốt nhất cứ đi đường vòng, mặc dù cũng có kẻ lừa đời lấy tiếng, nhưng nhỡ đâu gặp phải hàng tuyển thì sao?
Cậu luôn luôn ghi nhớ những lời này, cũng cách xa tất cả những nơi mà đạo sĩ có thể xuất hiện, nhưng không ngờ rằng đạo sĩ là do chính mình rước đến.
Cậu cứ thấp thỏm, trong đầu toàn suy nghĩ: Mình sắp bị phát hiện ư?
Cậu chỉ không hiểu, tại sao đại yêu quái khác ở thế giới loài người như cá gặp nước, còn cậu thì ngày nào cũng lo thân phận của mình bị vạch trần, rốt cuộc cậu đã làm sai chỗ nào chứ?
Lời nói của đạo trưởng Long Trì khiến mọi người đổ dồn ánh mắt lên người Ô Miên. Vốn dĩ có rất nhiều người nghi ngờ cậu, Giang Lung Nguyệt nhìn có vẻ thích cậu nhưng thực ra cũng hoài nghi, sợ rằng những lời vừa rồi cậu nói đều là khách sáo.
Nghe đạo trưởng Long Trì nói vậy, bà mỉm cười hỏi: "Đạo trưởng phát hiện ra điều gì sao?"
Đạo trưởng Long Trì dường như cũng không chắc chắn, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Vị tiên sinh này... Có thể cho tôi xem chỉ tay của ngài một chút được không?"
Thực ra hắn muốn xem sinh thần bát tự của người này, nhưng lần đầu tiên gặp mặt mà đã đòi xem sinh thần bát tự của người ta thì hơi kỳ cục, nhất là khi người ta cứ nhìn mình đầy cảnh giác như thể đang nhìn một kẻ lừa đảo vậy.
Đạo trưởng Long Trì đã quen với ánh mắt như vậy, dù sao hắn trẻ tuổi, ngoại hình lại đẹp, hoàn toàn không hợp với những nơi như đạo quan, nhưng hắn lại có thiên tư trác tuyệt nên tuổi còn trẻ mà đã có thể gánh vác trọng trách.
Ô Miên nhìn về phía Tạ Cửu Triết theo bản năng, Giang Lung Nguyệt nhìn đến là lạ, con trai bà đã cho cậu nhóc này uống mê dược gì mà người ta lúc nào cũng nghe lời nó, rõ ràng là cấp trên và cấp dưới chứ không phải chủ tớ của xã hội cũ mà.
Tạ Cửu Triết cũng không hiểu sao Ô Miên lại làm vậy, có rất nhiều người toàn tâm toàn ý tín nhiệm anh, nhưng Ô Miên không giống họ, họ chỉ là cấp dưới, còn cậu... Không hiểu sao, anh lại hơi có ý thức trách nhiệm đối với cậu.
Người ta là người trưởng thành, ý thức trách nhiệm của anh xuất hiện một cách đầy khó hiểu.
Dù nghĩ vậy, Tạ Cửu Triết vẫn nhìn lại Ô Miên, nói: "Cứ để đạo trưởng Long Trì xem chút đi."
Đúng lúc tất cả mọi người đều ở đây, để xem Ô Miên có vấn đề gì hay không.
E rằng Tạ Cửu Triết cũng không nhận ra anh đang có ý muốn rửa sạch hiềm nghi cho Ô Miên trước mặt mọi người, đương nhiên bản thân anh cảm thấy chuyện này không hề có liên quan gì đến đồ ngốc nào đó. Dù sao táy máy xe là một hành vi quá nhạy cảm, không đe dọa anh thì cũng là muốn lấy mạng anh, Ô Miên có vẻ quá vô hại, gia cảnh cũng quá trong sạch.
Mặc dù hơi thấp thỏm nhưng nếu Tạ Cửu Triết đã nói thì Ô Miên cũng không phản đối, cùng lắm... Cùng lắm thì cậu thừa nhận thân phận, dù sao cậu cũng không muốn hại anh, nếu không phải cậu sợ anh sốc thì đã không giấu rồi.
Nghĩ vậy, cậu xòe tay ra, chìa đến trước mặt đạo trưởng Long Trì.
Đạo trưởng Long Trì nhẹ nhàng nắm những ngón tay của cậu, cảm thấy lòng mình tự nhiên mềm nhũn một cách kỳ lạ. Tay của đàn ông trưởng thành chỉ mềm mại như tay con gái nếu như người đó mập mạp, còn không thì rất khó, nhưng đôi tay này còn mềm mại nhẵn nhụi hơn cả tay con gái, khiến hắn không nhịn được mà nhéo một cái.
"Đạo trưởng Long Trì!" Tạ Cửu Triết nhìn thấy hành động của hắn bèn híp mắt cảnh cáo một tiếng. Tướng mạo của Ô Miên rất dễ khiến cho những người có tâm địa không tốt nảy ra ý đồ xấu, đặc biệt là cậu nhìn rất sạch sẽ, mặc dù khi không nói gì thì trông rất khó gần nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy cậu dễ bị lừa.
Sau này chắc anh phải để ý đến cậu hơn, đỡ cho cậu bị người ta lừa.
Tạ Cửu Triết lại cảm thấy sai sai, Ô Miên bị lừa hay không thì liên quan gì đến anh? Quan hệ của họ chỉ là cấp trên - cấp dưới thôi mà.
Đạo trưởng Long Trì hoàn hồn rồi cũng thấy hơi ngượng, vội vàng cúi đầu xem nghiêm túc, ai ngờ nhìn một lần là phải trợn tròn mắt ngay, rồi lại nhéo tay Ô Miên cái nữa, thậm chí còn bóp bóp cánh tay của cậu.
"Đạo trưởng làm cái gì?" Tạ Cửu Triết mặc kệ suy nghĩ của mình, đi tới xách cổ áo Ô Miên kéo ra sau lưng, giọng nói đầy giận dữ.
Ô Miên cũng sợ hết hồn, ngoan ngoãn trốn sau lưng anh.
Đạo trưởng Long Trì nói, ánh mắt cực kì trong sạch: "Tiên sinh và đạo gia của tôi có duyên, chi bằng tới chỗ tôi tu đạo, bái tôi làm sư phụ, tiên sinh chính là đệ tử thủ tịch đời tiếp theo."
Ô Miên đã chuẩn bị sẵn cho việc bị đạo trưởng Long Trì vạch trần thân phận, nghe vậy, trên đầu cậu cũng phải hiện ra một dấu chấm hỏi: Chuyện gì đây?
Cậu không kìm được mà sờ nắn ngọc trụy (*) đeo trên cổ mình, ngọc trụy hình lá cây, sư phụ cậu nói có thể che giấu yêu khí trên người cậu, tránh bị phát hiện ra.
(*): Ngọc trụy là mặt dây chuyền bằng ngọc, nhưng dài quá nên mình xin phép giữ nguyên, ai có cách nào để sửa thì chỉ mình với nha
Bây giờ xem ra... Hiệu quả không chỉ tốt ở mức trung bình đâu, hay là do đạo sĩ này không đủ giỏi?
Ô Miên cảm thấy có thể đạo sĩ này đang lừa đảo, muốn lừa cậu đến đạo quan để trấn áp.
Hừ, cậu chỉ không biết về thế giới loài người chứ không phải ngu thật!
Không đi, nhất quyết không đi!
Những tiểu đạo sĩ đi cùng đạo trưởng Long Trì cũng kinh ngạc, khiếp sợ nhìn Ô Miên.
Tạ Cửu Triết chậm rãi nói: "Đạo trưởng Long Trì đang muốn đào góc tường của Tạ thị sao?"
Nghe vậy, Ô Miên lập tức nói: "Cảm ơn đạo trưởng, nhưng tôi rất thích công việc hiện tại, không muốn tu đạo." Nói xong, cậu lại đưa mắt nhìn sếp nhà mình một cái.
Tạ Cửu Triết gật đầu hài lòng, đạo trưởng Long Trì nghiêm túc nói: "Tôi cũng nói rất nghiêm túc, Tạ thị có tiền đồ thì đạo quan của tôi cũng có, đạo quan rất kiếm được tiền, tiên sinh có muốn xem thử đãi ngộ một chút không?"
Thời buổi này làm đạo sĩ được cũng không phải dễ, muốn vào thì cũng phải có bằng Thạc sĩ, người có thiên phú như Ô Miên thì đương nhiên có thể được hưởng đãi ngộ cực kì tốt.
Ô Miên bướng bỉnh nói: "Tôi không đi làm vì tiền!"
Tất cả mọi người quay sang nhìn cậu, ngay cả Tạ Cửu Triết cũng vậy. Nhiều người cảm thấy quái lạ, không vì tiền thì vì cái gì?
Ai cũng biết, tổng giám đốc của Tạ thị là một người đàn ông độc thân hoàng kim, vừa giàu vừa đẹp, nếu có thể bám được lên người anh thì cả đời không phải lo nghĩ.
Chậc chậc, không ngờ tiểu trợ lý lại có chí hướng như vậy.
Giang Lung Nguyệt tủm tỉm cười nhìn con trai, phát hiện ra thế mà Tạ Cửu Triết lại không có động thái gì, không mừng rỡ cũng không căm ghét, bà thấy hơi tò mò, con trai bà trước giờ không hề nương tay với những người cố ý tiếp cận nó. Trên thực tế, Tạ Cửu Triết không cảm thấy Ô Miên đi làm vì anh, không, hoặc cứ cho là vì anh đi chăng nữa thì cũng không muốn nhan sắc hay tiền bạc. Ánh mắt của Ô Miên nói lên điều đó, người có dã tâm dù có cố gắng đến đâu thì cũng không thể che giấu nổi cặp mắt đầy khao khát của mình.
Dường như Ô Miên không biết mình đã khiến rất nhiều người hiểu lầm, nói thẳng: "Khó lắm mới được vào Tạ thị! Đạo trưởng thì biết cái gì!"
Đạo trưởng Long Trì:...
Lần đầu tiên hắn bị nói như vậy, nhưng nếu người ta đã kiên quyết không muốn thì hắn cũng đành chịu, tiếc nuối nói: "Căn cốt của tiên sinh rất tốt, không tu đạo thì quá lãng phí, bây giờ tiên sinh cũng chỉ có thể làm người phàm, nếu tu đạo thì có thể thành tiên."
Tạ Cửu Triết không nghe nổi những điều này, hồi đó những tín đồ tà đạo từ đâu xuất hiện cũng lắc lư trước mặt cha của anh, nói những thứ như vậy. Tình cảm giữa hai cha con rất tốt, nhưng không ai thích người thân của mình qua đời bằng cách này.
Sắc mặt Tạ Cửu Triết trầm xuống, "Đạo trưởng Long Trì nếu còn dây dưa nữa thì chi bằng trở về cho."
Đạo trưởng Long Trì nghe vậy cũng thấy ngượng ngùng, hắn được mời tới để điều tra sự kiện linh dị, ai ngờ gặp được hạt giống tốt thì cứ mải mê tập trung vào chuyện bên lề. Chịu thôi, người có căn cốt tốt như Ô Miên thật sự quá ít, không phải vạn dặm được một người mà là một người trong mười triệu người.
Hắn nghĩ, có lẽ do mình trẻ nên người ta không tin, cùng lắm thì hắn sẽ nhờ sư phụ ra mặt, không thể làm đồ đệ của hắn thì làm sư đệ cũng được.
Đạo trưởng Long Trì nghĩ xong thì hắng giọng, trở về dáng vẻ tiên phong đạo cốt, "Đó là chiếc xe có vấn đề sao? Để tôi đi xem một chút."
Tạ Cửu Triết cũng không tin tưởng hắn lắm, nhìn hắn bằng ánh mặt lạnh lùng, không nói gì. Giang Lung Nguyệt thì thản nhiên như không, chỉ tay về phía cái xe, "Chính là nó."
Đạo trưởng Long Trì đi quanh xe một vòng, nhíu mày một cái, móc ra một lá bùa dán lên xe, lá bùa không cần lửa mà tự bốc cháy. Long Trì nhìn Ô Miên một cái, hắn cố ý thể hiện tài năng trước mặt Ô Miên, muốn câu người đi.
Ai ngờ, mặt Ô Miên không hề có biểu cảm, dường như không kinh ngạc.
Long Trì càng cảm thấy biểu hiện của mình chưa tốt lắm, nhưng không thể làm gì khác ngoài việc kiềm chế sự tiếc nuối, trịnh trọng nói: "Có yêu khí vây quanh chiếc xe này."
Nghe xong, Ô Miên mới vừa yên lòng vì đạo trưởng Long Trì ngộ nhận giờ lại thấy sốt hết cả ruột. Cậu rất muốn biết rốt cuộc người này là thế nào, cậu vốn cho rằng hắn là một tên giả danh đạo sĩ để lừa đảo nên không nhận ra cậu là yêu quái, ai ngờ người này lại biết có yêu khí vẫn còn trên xe, chẳng lẽ hắn thật sự có chút tài năng?
Ô Miên hồi hộp nhìn đạo trưởng Long Trì, Long Trì nghĩ mình đã thu hút được sự chú ý của cậu, càng tỏ ra cao thâm khó lường mà nói với Tạ Cửu Triết: "Tạ tổng, gần đây bên cạnh anh có người nào khả nghi hay đặc biệt một chút không?"
Tạ Cửu Triết quay đầu nhìn về phía Ô Miên. Biến số lớn nhất cạnh anh là Ô Miên, mọi việc bắt đầu từ khi Ô Miên xuất hiện.
Long Trì dừng một chút rồi hỏi: "Trừ người ra thì có những thứ khác không?"
Tạ Cửu Triết nghĩ nghĩ rồi nhìn về phía biệt thự mèo, ánh mắt của Long Trì cũng chuyển hướng theo. Con mèo đen vẫn nằm ngủ ngon lành bên trong biệt thự, Ô Miên thậm chí còn điều khiển cho thân thể mèo trở mình một cái, chiếc bụng xù lông của mèo con ngửa lên trên, bốn chân xòe ra, dáng vẻ cực kỳ vô tư.
Long Trì đứng trước biệt thự mèo, quan sát một hồi, nói với vẻ hơi nghi hoặc: "Con mèo này... Có vẻ không đúng lắm..."
Tạ Cửu Triết thong thả nói: "Không lẽ ý của đạo trưởng là, con mèo này của tôi cũng có căn, thích hợp tu đạo?"
Đạo trưởng Long Trì trẻ tuổi nhưng cũng trải đời nhiều, nghe anh nói vậy cũng không xấu hổ, "Tôi chỉ cảm thấy, hồn phách của con mèo này hình như thiếu mất một chút."
Ô Miên nín thở trong giây lát, trong xác mèo chỉ có một phần tâm thức của cậu, đương nhiên là hồn phách không đủ, thậm chí còn do cậu tự tạo ra. Rốt cuộc vị đạo sĩ này làm sao thế? Chẳng lẽ hắn thật sự có bản lĩnh ư?
Ô Miên không hiểu, không nhịn được mà hỏi: "Ý đạo trưởng là vụ chiếc xe do con mèo gây ra ư?"
Nếu Long Trì gật đầu, e là cậu sẽ phải xóa bỏ cái thân mèo vừa mới ra đời kia thôi.
Đạo trưởng Long Trì lắc đầu, "Trên người con mèo này không có yêu khí, nhưng hồn phách không đủ, bẩm sinh không lành lặn, sợ rằng không sống được lâu.
Nghe xong, mặt Tạ Cửu Triết trầm xuống, anh nhìn chằm chằm đạo trưởng Long Trì, thong thả nói:
"Nếu không phát hiện ra vấn đề thì đạo trưởng có thể đi về trước, Tạ gia sẽ thanh toán đủ chi phí, không cần nguyền rủa một con mèo như vậy."
May mà đạo trưởng Long Trì hiểu biết rộng, lúc này bị Tạ Cửu Triết nhìn với ánh mắt âm u thì cũng không kìm được mà dựng tóc gáy nhưng hắn cũng không để lộ vẻ sợ hãi trước mặt học trò tương lai, mạnh miệng:
"Tôi cũng không nói bừa, Tạ tổng nên chuẩn bị sẵn sàng."
Tạ Cửu Triết suýt thì mất kiên nhẫn, gọi người đến ném đạo trưởng Long Trì ra ngoài. Bao nhiêu năm rồi, vất vả lắm anh mới có được một chú mèo, dù anh không thể sờ, không thể ôm nhưng mỗi ngày nhìn nó làm đủ trò để thân cận, lộ cái bụng ra trước mặt mình một cách không phòng bị cũng khiến cho tâm thần của anh buông lòng.
Nhưng ngay cả một chú mèo con cũng không thể tồn tại ư?
Ô Miên rất nhạy cảm với tâm trạng của Tạ Cửu Triết, vừa nghĩ đã biết anh đang giận đùng đùng trong lòng, nhưng Tạ Cửu Triết càng giận thì ngoài mặt càng bình tĩnh, gương mặt lạnh lùng không cho ai nhìn ra sơ hở, chỉ có điều, đôi mắt anh tăm tối lạnh lẽo, như thể không có bất kì một tia sáng nào.
Ô Miên sợ rằng Tạ Cửu Triết thật sự sẽ đuổi Long Trì ra ngoài.
Sư phụ của cậu đã từng nói, người trong huyền môn thù rất dai, cậu không muốn Tạ Cửu Triết làm phật ý Long Trì chỉ vì cái thân mèo của mình, dù sao cho đến bây giờ cậu cũng không rõ Long Trì này thật sự có thực lực hay chỉ lừa đảo cho qua.
Cậu kéo tay áo Tạ Cửu Triết, cố ý nói to: "Tạ tổng không cần lo, tuổi thọ của động vật vốn dĩ không thể bằng con người, hơn nữa chuyện tương lai ai mà biết được. Tôi còn cảm thấy ấn đường của đạo trường Long Trì biến thành màu đen, tương lai chắc chắn sẽ gặp tai nạn đổ máu."
Tạ Cửu Triết quay đầu nhìn Ô Miên, khi ánh mắt của anh chạm vào đôi mắt màu xanh đầy vẻ quan tâm kia, cơn thịnh nộ trong lòng cũng dần dần nguôi đi. Anh quay đầu nói với đạo trưởng Long Trì:
"Đã làm phiền đạo trưởng đến đây một chuyến, trong nhà còn nhiều việc nên không thể tiếp đãi đạo trưởng được lâu."
Ai cũng nghe ra ý đuổi khách của anh, đạo trưởng Long Trì nhìn Ô Miên mà không biết phải làm sao, sâu trong lòng, hắn đã cảm thấy mối quan hệ của học trò hoặc sư đệ mà mình đã nhận định với vị Tạ tổng này không chỉ đơn giản là cấp trên - cấp dưới. Hắn bước lên một bước, định nói gì đó, ai ngờ một nhánh cây bất chợt rơi từ trên cây xuống. Nhánh cây không to nhưng rơi thẳng xuống dưới, đáng lẽ sẽ không trúng đầu đạo trưởng Long Trì nhưng do hắn bước lên nên hứng hết, cứ như cố tình làm thế để đón nhánh cây vậy.
Nhánh cây đâm nhẹ vào trán hắn, không tạo thành vết thương lớn nhưng cũng đã rách da, máu đỏ tươi lập tức tứa ra.
Long Trì sửng sốt, hắn sờ trán mình, nhìn ngón tay dính máu rồi lại kinh ngạc nhìn Ô Miên, "Đạo thể trời sinh, ngôn xuất pháp tùy (*)?"
(*): nói cái gì là điều đó sẽ thành thật. Chỗ này mình quyết định giữ Hán Việt vì có vẻ nghe sẽ phù hợp hơn, cảm giác sẽ "huyền huyễn" hơn.