BA. CẢNH SÁT VU
Tôi tên Vu Tầm Đạo.
Năm 2015, phân cục chúng tôi nhận một vụ án giết người.
Con trai thứ hai của tập đoàn Thịnh Đường, Trương Tử Tuấn, bị hại dã man trong chính biệt thự của mình.
Nghi phạm là hai chị em.
Cô chị tên Lữ Tiểu Kỳ, em gái tên Lữ Tiếu Tiếu.
Trong thời gian phá án, tôi đang đi công tác. Mấy anh em mới trong cục còn thiếu kinh nghiệm, sử dụng vài phương pháp thẩm vấn cơ bản thì kết luận lời khai của Lữ Tiểu Kỳ có lỗ hổng cực lớn.
Kết hợp chứng cứ, xác định Lữ Tiểu Kỳ là hung thủ.
Vụ án này kết thúc.
Khi tôi quay về, xem hồ sơ thì lập tức yêu cầu dừng quá trình tư pháp.
Vụ án này rất kỳ quặc.
Hôm đó tôi đến nhà Lữ Tiếu Tiếu.
Cô ấy ở nhà một mình, pha trà rồi ngồi đối diện tôi.
Tôi ngoài việc giới thiệu mình là cảnh sát thì không hề lên tiếng.
Uống hết ba chén trà nhỏ, rốt cuộc cô ấy không nhịn được.
“Không phải đã đến hỏi rất nhiều lần rồi sao?”
Cô ấy chưa từng làm cảnh sát nên đại khái không biết, những lúc thế này, ai mở miệng trước thì người đó sẽ nản lòng. Cô ấy thiếu kiên nhẫn, như thế lần thẩm vấn khác thường này, tôi nắm chắc.
Tôi hỏi câu đầu tiên, cũng là bản chất vấn đề.
“Tại sao Trương Tử Tuấn?”
1.
“Trước kia tôi đã nói với các anh rất nhiều lần rồi, hồ sơ của tôi các anh có, trong đấy rất chi tiết.” Lữ Tiếu Tiếu lên tiếng, mang ý giận, “Tôi không giết anh ấy!”
Tôi giơ tay ra hiệu cô ấy bình tĩnh lại, “Tôi đã đọc hồ sơ, nhưng mà nó có trăm ngàn kẽ hở.”
Cô ấy khoanh tay trước ngực, “Kẽ hở ở đâu?”
“Kẽ hở ở chỗ, lời khai của cô, câu nào cũng có thể tìm thấy bằng chứng. Ví dụ như giám định tâm thần của chị gái cô, vết thương cũ trên người cô, ảnh Trương Tử Tuấn chụp cô, thậm chí cả hồ sơ du lịch của Trương Tử Tuấn. Nhưng lời khai của chị cô, Lữ Tiểu Kỳ, câu chuyện báo thù cho em gái thì tất cả đều là sơ hở.”
“Cảnh sát Vu, rốt cuộc anh muốn nói gì?”
“Quá trùng hợp không phải sao? Hai lời khai, một trắng một đen.”
“Tôi là trắng.”
“Nhưng sự thật thường là màu xám.”
2.
Thật ra nếu chỉ xét từ hồ sơ thì các đồng nghiệp của tôi không sai.
Nhiều sai lầm trong lời khai của người chị Lữ Tiểu Kỳ đã được sắp xếp.
Lữ Tiểu Kỳ khai rằng để tiếp cận Trương Tử Tuấn, hợp tác chụp ảnh với anh ấy trong gần một tháng. Nhưng căn cứ hồ sơ giao thông, Lữ Tiểu Kỳ đến thành phố này chỉ một ngày trước khi vụ việc xảy ra.
Cô ấy không có thời gian hợp tác với Trương Tử Tuấn.
Nhưng hành trình này lại hoàn toàn trùng khớp với lời Lữ Tiếu Tiếu, thời gian đột nhập vào biệt thự trùng khớp.
Mặc khác, những bằng chứng về “chị sai em đúng” nhiều vô số kể:
Ví dụ như: Bản thân Trương Tử Tuấn có danh tiếng không tồi trong vòng nhiếp ảnh, các đối tác từng hợp tác với anh ấy chưa từng có tố cáo về hành vi “vượt rào” của anh ấy; quan hệ hai chị em đúng là không tốt, em gái một tuần cúp điện thoại của chị mấy lần; ‘nhật ký em gái’ mà Lữ Tiểu Kỳ nói cơ bản không hề tồn tại;
Và điều rõ ràng nhất, trên hung khí chỉ có dấu vân tay người chị.
3.
“Chú cảnh sát, anh đang đùa tôi à?” Lữ Tiếu Tiếu cười hỏi tôi.
“Phải, mọi bằng chứng đều chứng minh cô nói đúng.” Tôi nói.
“Vậy anh còn tin chị ta?”
“Nhưng có một vấn đề, cô ấy đúng, cô sai.”
“Cái gì?”
“Động cơ.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt Lữ Tiếu Tiếu, tôi tin chắc trong khoảnh khắc đó, tôi thấy cô ấy hoảng hốt…
“Lữ Tiếu Tiếu, câu chuyện của cô thiếu một động cơ.”
4.
Tôi lấy hai giám định y khoa của người chị Lữ Tiểu Kỳ.
Một tờ là giấy giám định chứng rối loạn lưỡng cực nghiêm trọng, cái còn lại là giám định chứng rối loạn hoang tưởng.
Nói cách khác, Lữ Tiểu Kỳ có xu hướng mắc chứng trầm cảm, hưng cảm, thêm chứng hoang tưởng nặng.
“Hai giấy giám định này đã được đồng nghiệp tôi tìm thấy khi lục soát nhà Lữ Tiểu Kỳ. Căn cứ vào hai giấy giám định này cùng với khẩu cung, họ kết luận Lữ Tiểu Kỳ g/i/ế/t Trương Tử Tuấn xuất phát từ mong muốn kiểm soát cô, cộng thêm với chứng hưng cảm và hoang tưởng phát tác.”
Lữ Tiếu Tiếu xòe tay, “Động cơ đấy.”
Tôi lắc đầu, “Quá trùng hợp.”
“Cái gì trùng hợp?”
“Giấy giám định rối loạn lưỡng cực đã được cấp cách đây một năm, nhưng giấy chứng nhận bệnh rối loạn ảo tưởng được cấp một ngày trước khi sự việc xảy ra.”
“Trước ngày xảy ra vụ án?”
“Cả hai lời khai của các cô đều là ngày 27 tháng 9, giấy chứng nhận bệnh này là ngày 26 tháng 9.”
“Vậy ý anh là…” Lữ Tiếu Tiếu ra vẻ suy nghĩ, “Trước khi chị tôi người thì cố tình chứng minh mình bệnh tâm thần để trốn tội?”
Tôi bật cười, “Tôi không nói thế.”
Lữ Tiếu Tiếu nhún vai, “Nói cũng vô dụng, loại suy đoán không căn cứ này không ảnh hưởng đến phán quyết.”
“Đúng, nhưng nếu suy luận của tôi có thể ảnh hưởng đến phán quyết thì sao?”
“Có ý gì?”
“Điều gì sẽ xảy ra nếu suy luận của tôi là… thời điểm cấp giấy chứng nhận này không phải trước khi phạm tội, mà là sau khi phạm tôi?”
5. Lỗ hổng
“Thật ra hai người đều nhắc đến một điểm thú vị, chính là dùng nước lạnh làm anh ấy tỉnh lại, lại hạ điều hòa xuống mức thấp nhất, dùng đá viên…
Hai người giải thích rất rõ ràng, điều hòa để phối hợp với nước lạnh tra tấn anh ta, còn đá là để cầm máu…
Nhưng mà nếu đá, nước lạnh, điều hòa, nếu cố tình trộn lẫn vào những vật dụng khác thì sao?
Vì để gây nhầm lẫn, che giấu mục đích thật sự của chúng, vì mục đích chung! Có phải cũng thành công?
Thành công.
Vì ba thứ đó, có thể làm một điều lợi hại hơn…
Đông lạnh thi thể.”
6.
Lữ Tiếu Tiếu: “Tôi đông lạnh thi thể làm gì?”
Tôi: “Đừng che giấu nữa, hai người dùng rất nhiều đá để làm chậm thời gian xác định tử vong của Trương Tử Tuấn! Trên thực tế, anh ta đã vào ngày 26. Mà 24 giờ sau, hai người đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ!”
Lữ Tiếu Tiếu: “Cảnh sát các người cũng rất biết bịa chuyện đấy.”
Tôi: “Chị em hai người cũng giỏi lừa người thật.”
Lữ Tiếu Tiếu: “Cảnh sát Vu, chúng tôi không thông minh như vậy…”
Tôi hơi kinh ngạc, “Cô vừa nói gì?”
Lữ Tiếu Tiếu: “Tôi vừa nói gì?”
Tôi đột ngột túm tay cô ấy: “Cô vừa mới nói gì, lặp lại lần nữa?”
Lữ Tiếu Tiếu: “Tôi nói… chúng tôi…”
Tôi: “Chúng tôi, cô nói ‘chúng tôi’, khi cô phản bác tôi, lập trường là ‘chúng tôi’!
Thừa nhận đi, Lữ Tiếu Tiếu.”
Lữ Tiếu Tiếu: “Thừa nhận? Thừa nhận cái gì chứ!”
Tôi: “Thừa nhận hai người thông đồng bịa đặt hai lời khai.
Thừa nhận cả hai lời khai đều là dối trá! Đều là dẫn dắt cảnh sát đi chệch hướng!
Thừa nhận chị của cô không phải hung thủ. Mà là cô!”
…
…
…
…
…
“Chị…”
“Tiếu Tiếu? Em… em khóc à? Sao vậy?”
“Chị… chị…, em người.”