Mấy ngày ở Bắc Kinh, Nhiếp Tu Tề đều đi sớm về muộn, nói là có công việc nhưng thực ra không chỉ là công việc.
Hiện nay mối quan hệ giữa anh và Đàm Trinh Tịnh nhìn thì có vẻ rất bền vững, nhưng trong lòng Nhiếp Tu Tề vẫn mơ hồ cảm thấy bất an. Vậy nên anh đã giấu cô một số việc, định sau khi làm xong tất cả mới nói cho cô biết, đây xem như là một tấm bùa hộ mệnh của anh.
Tại bệnh viện thường lui tới, Nhiếp Tu Tề tìm vị bác sĩ đã phẫu thuật thắt ống dẫn tinh cho anh ngày trước, làm kiểm tra toàn diện để xác định xem có thể làm phẫu thuật nối ống dẫn tinh hay không.
Cuộc phẫu thuật dự kiến diễn ra vào tháng sau.
Bác sĩ cảm thấy rất khó hiểu, anh mới thắt ống dẫn tinh được vài năm mà sao đã muốn làm phẫu thuật nối lại rồi. Ông ta nhớ rõ, khi đó Nhiếp Tu Tề đã nói chắc như đinh đóng cột rằng bản thân sẽ không sinh thêm con nữa.
Vì sao vậy?
Bên ngoài phòng siêu âm màu, Nhiếp Tu Tề vân vê đầu ngón tay, ánh mắt anh như có chút đăm chiêu khi nhìn về phía những thai phụ đang chờ được thăm khám tại hành lang bệnh viện.
Trên khuôn mặt họ đều tràn ngập niềm hạnh phúc.
Bản năng của người mẹ sẽ thay đổi hoàn toàn một người phụ nữ. Nếu sau này xảy ra chuyện gì đó thì đứa trẻ có thể sẽ trở thành cọng rơm cứu mạng của anh.
Hy vọng sẽ không có ngày đó.
Ánh trăng sâu lắng.
Gió đêm mang theo hơi lạnh thổi qua gò má, khiến cho sợi tóc quét lên mặt, cảm giác ngưa ngứa.
Đàm Trinh Tịnh mở mắt vào đúng thời điểm Nhiếp Tu Tề bỏ tay ra khỏi eo cô, anh đặt cô nằm lên chiếc giường trong phòng ngủ.
Bàn tay của người đàn ông đang định rút ra thì bị cô kéo lại.
"Nhiếp Tu Tề... sao anh lại ở đây..." Đàm Trinh Tịnh ôm lấy cánh tay rồi gối đầu lên trên vai anh, mê man cất tiếng.
Trong tiềm thức của cô, đây là phòng ngủ của mình, Nhiếp Tu Tề là kẻ xấu xông vào trong nhà cô.
Cô say khướt rồi.
Nhiếp Tu Tề chậc lưỡi một tiếng, cảnh tượng vừa rồi vẫn còn khiến anh bực bội.
Tên đàn ông trắng trẻo, dáng vẻ nho nhã lịch thiệp, đeo mắt kính đó không phải chính là hình mẫu mà Đàm Trinh Tịnh thích đó sao?
Sắc mặt Nhiếp Tu Tề lạnh nhạt, gỡ bàn tay đang bám trên cổ mình của cô xuống, đặt chúng yên ổn ở hai bên người cô.
Anh cắn chặt răng, mới vừa tống được tên họ Trương đi, giờ lại có một tên họ Cố khác.
Người phụ nữ trên giường không chịu nằm yên mà cứ cọ tới cọ lui lên eo anh.
Cô say rồi, đêm nay anh không định làm gì cô cả. Thế nhưng cô lại rất nhiệt tình, tự leo lên đùi rồi ôm lấy eo anh, hai bên má đỏ ửng, miệng không ngừng gọi tên anh: "Nhiếp Tu Tề, anh đi xuống ngay, không được ngủ trên giường của em."
Đi xuống?
Nhiếp Tu Tề nhướng mày, vòng tay ra phía sau lưng khống chế cơ thể cô, anh hỏi: "Bảo anh đi xuống, vậy em leo lên người anh làm gì?"
Bàn tay của người đàn ông mở rộng, dán lên làn da phía sau eo cô.
Lòng bàn tay mơn tr.ớn vòng eo của cô, xúc cảm mịn màng như miếng ngọc mỡ dê, tinh tế mê hoặc lòng người.
Người phụ nữ trên đùi nhìn chằm chằm vào anh, hai tay rời khỏi thắt lưng của anh, chuyển sang nâng mặt anh lên ngắm trái ngắm phải.
Miệng lẩm bẩm: "Để em xem xem rốt cuộc anh có phải là Nhiếp Tu Tề hay không nào"
"Sao nào, nếu không phải thì sao?"
Nhiếp Tu Tề kiên nhẫn để mặc cô nâng mặt mình quan sát, lúc này anh đã ôm ghì lấy cô, hai bầu v.ú của người phụ nữ trước mắt ấn lên ngực anh, khối thịt mềm mại đè ép cơ bắp rắn chắc.
Thằng nhỏ phía dưới bắt đầu rục rịch, cọ vào da thịt giữa hai chân cô.
"Nếu là Nhiếp Tu Tề thì có thể ngủ trên giường của em, nếu không phải thì không được..." Cô đột nhiên buông tay, mắt nhắm lại, cơ thể đổ về phía trước, đầu đập lên hõm vai anh.
Giống như một người máy đột nhiên hết điện, không hề nhúc nhích.
Mồi lửa nhưng lại không chịu dập tắt.
Nhiếp Tu Tề nhéo lên da thịt trên gò má cô.
Hai khối thịt mềm mại trước ngực lắc lư, cô trốn tránh khỏi vòng tay anh, muốn thoát ra bên ngoài.
Giấc ngủ bị quấy rầy khiến cô rất khó chịu.
Đới đến khi cô hoàn toàn tỉnh táo thì đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Bên trong cơ thể được lấp đầy một cách bất thường.
Cô vừa mở mắt đã trông thấy bức tường trong phòng ngủ.
Rèm cửa đóng kín mít, một cánh tay nằm vắt ngang đè lên bụng cô, còn lưng cô thì áp sát vào lồng ng.ực của ai đó.
Nhiếp Tu Tề đang chuyên tâm cày cấy ở phía sau.
Anh dùng đầu gối mở rộng hai chân cô, trong khi thằng nhỏ ra vào không nhanh không chậm.
"Tỉnh rồi?"
Anh phát hiện cơ thể cô đột nhiên cứng đờ, âm đ.ạo nhạy cảm bắt đầu co rút, đâm vào vài cái, dâm th.ủy càng trào ra nhiều hơn.
Sau mấy cú công kích đó, bên trong cô càng lúc càng ẩm ướt, anh ngay lập tức biết rằng cô đã tỉnh.
Nhân lúc cô còn chưa tỉnh anh liền đâm vào trong, Nhiếp Tu Tề làm chuyện đó rất thuận lợi.
Kế hoạch của anh vốn là đâm cho cô phải tỉnh ngủ mới thôi.
Anh kiên nhẫn nhìn khuôn mặt cô chuyển từ trạng thái yên tĩnh ngủ say sang đến cau mày rê.n rỉ, tiếp theo đó cơ thể cô phản ứng mạnh hơn, cuối cùng là tỉnh giấc.
Anh chỉ nói ra hai chữ này, động tác không những không dừng lại mà còn trở nên mãnh liệt hơn, anh không nói thêm gì nữa, ấn cô xuống ván giường rồi bắt đầu đâm rút mạnh liệt cả trăm cái, cuối cùng xuất tinh vào bụng cô.
Sau khi dương v.ật mềm xuống anh mới khoác áo ngủ rồi xoay người rời giường đi tới phòng tắm.
Tiếng đóng cửa truyền ra từ phía phòng tắm.
Đàm Trinh Tịnh vẫn làm tổ trong chăn.
Cô cảm thấy tâm trạng của anh hôm nay có chút kỳ quái, không nhiệt tình như mọi khi.
Sau khi hai người tắm rửa xong xuôi và ngồi vào bàn ăn, loại cảm giác này càng trở nên rõ ràng.
Đàm Trinh Tịnh cắn một miếng bánh mì, đưa mắt nhìn về phía Nhiếp Tu Tề.
Nhiếp Tu Tề cụp mắt tập trung ăn uống, tay nắm chặt tách cà phê.
"Anh làm sao vậy? Sao không nói lời nào." Đàm Trinh Tịnh không nhịn được cất tiếng hỏi.
Nhiếp Tu Tề nâng mắt nhìn về phía cô.
Trên gò má cô vương một sợi tóc đen, búi tóc lỏng lẻo, ngón tay anh khẽ động nhưng kiềm chế lại, không vươn tay chỉnh lại tóc giúp cô.
Anh đặt tách cà phê xuống, cười như không cười nói: "Anh nói cái gì mới được? Nói tối qua em uống say rồi ôm ghì lấy anh à?"
Đàm Trinh Tịnh sửng sốt, cô nhớ tới tối qua mình và Văn Hinh có uống một chút bia, sau đó cô không còn biết gì hết, khi tỉnh lại thì đã ở trong nhà. Nhiếp Tu Tề đã đưa cô về sao?
Chẳng lẽ tối qua mình thật sự đã uống say khướt rồi mượn rượu làm càn sao? Gò má cô đỏ bừng, lúng túng nói: "Em đã làm gì vậy? Dọa anh sợ rồi sao?"
Nhiếp Tu Tề bình tĩnh nhìn cô, chắc chắn rằng cô không nhớ gì về chuyện tối hôm qua cả.
Anh không muốn nói cho cô biết tên họ Cố kia đang ngấp nghé cô. Vốn dĩ hai người họ không có gì, nhưng nếu để sinh ra tia lửa điện thì không tốt chút nào.
Vậy nên anh chỉ đành kiềm chế cơn giận, cười híp mắt nói: "Không có gì, cũng chỉ là ôm anh không chịu buông, nhất định muốn anh đâm vào trong mới chịu ngủ thôi."
Đâm... đâm vào trong ư?
Không thể nào có chuyện đó được! Hai má Đàm Trinh Tịnh đỏ bừng, bản thân chắc chắn không bao giờ nói ra mấy lời d.âm đãng như vậy!
Nhưng trong đầu cô mơ hồ xuất hiện một hình ảnh. Cô bò lên đùi Nhiếp Tu Tề, ôm lấy thắt lưng anh, anh tránh né còn cô lại chủ động bò lên quấn quýt.
Hình ảnh cuối cùng là anh đè lên người cô, cánh môi cô bị anh ngậm cắn không chút thương tiếc.
"Thật vậy sao?" Cô tức khắc ăn không nổi nữa, hàng lông mày nhíu lại, ngập tràn sựu lo âu.
Trước đây khi uống say cô chưa từng hành xử nát rượu như vậy, mất mặt quá đi mất.
Nhiếp Tu Tề gật đầu, sau đó nói một câu mang đầy hàm ý: "Vậy nên sau này khi không có anh ở bên cạnh thì em đừng uống rượu nữa." Bớt rước thêm tình địch cho anh.
Đàm Trinh Tịnh gật đầu lia lịa.
Cô thấp thỏm ăn xong bữa sáng, nhân lúc Nhiếp Tu Tề còn chưa ra khỏi cửa đã níu tay áo anh lại.
"Nhiếp Tu Tề, em chuẩn bị đến Bắc Kinh làm việc, gia nhập vũ đoàn ba lê Tân Lôi."
Cô đã suy xét vài ngày rồi mới đưa ra quyết định, dĩ nhiên phải nói cho Nhiếp Tu Tề biết.
Nhiếp Tu Tề cau mày lại.
"Đúng rồi, người phụ trách của vũ đoàn đó anh cũng quen đấy, chính là đàn em họ Cố mà anh đã gặp lần trước." Cô bổ sung thêm.
Sắc mặt Nhiếp Tu Tề ngay lập tức lạnh đi, anh nhìn chằm chằm vào cô rồi nói: "Em nhắc lại lần nữa."
"Em muốn tới Bắc Kinh làm việc trong vũ đoàn Tân Lôi..." Giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ, bởi vì sắc mặt của người đàn ông rất u ám.
Đàm Trinh Tịnh mở to hai mắt quan sát sắc mặt anh, cô hỏi: "Anh không đồng ý à?"