Làn da trắng nõn phơi bày trong không khí.
Người phụ nữ nhiều năm tập múa, cơ bắp lẫn khung xương đều nhỏ nhắn và dẻo dai, không có một chút mỡ thừa.
Nhiếp Tu Tề ôm hôn cô, sau đó vòng một tay ra sau cởi khóa áo lót của cô.
Vải áo lót bỗng nhiên nới lỏng, hai bầu ng.ực lập tức được giải phóng.
Bóng tối bao phủ đáy mắt người đàn ông, anh cúi đầu liế.m lên núm v.ú của cô rồi ngậm trong miếng nhấm nháp.
Vùng hạ thể của anh đã dựng lều từ lâu.
Cơ thể đang dính chặt của hai người cọ sát vào nhau, nơi tư m.ật gi.ữa hai chân cô bị hông anh đè lên.
Vật c.ứng rắn kia mang lại cảm giác tồn tại quá mạnh, nó ma sát vào cô qua lớp vải.
Nhiếp Tu Tề ôm lấy vòng eo mềm mại của người phụ nữ, hơi thở nặng nề l.iếm mú.t cần cổ thanh mảnh của cô, làn da trắng nõn bị anh mú.t đến đỏ ửng.
Cô nhìn phần yết hầu di chuyển lên xuống của anh, cảm giác tê dại lan truyền khắp cơ thể, bàn chân và bàn tay co quắp lại.
Ngón tay anh đang khám phá bên trong cơ thể cô, chất lỏng từ nơi đó chảy ra thấm đẫm tấm ga trải giường.
Nhiếp Tu Tề biết cô đã sẵn sàng, cuối cùng cũng rút tay ra.
Vùng eo của Đàm Trinh Tịnh lúc này mềm như bún, cơ thể rất dẻo dai nhờ tập múa bao năm qua, cô bị Nhiếp Tu Tề banh rộng hai chân, tạo thành tư thế hướng phần hạ thể lên trên.
Cây g.ậy thịt cứng rắn và nóng bỏng được giải phóng khỏi quần, tay anh sục lên xuống hai cái rồi ấn lên miệng hoa h.uyệt của cô.
Cảm giác bị đè nén truyền từ cửa mình tới, q.uy đầu ma xát lên cánh hoa vài lần, như thể đang lịch sự gõ cửa, sau đó nó tách hai mép thịt ra đâm thẳng vào trong.
Đàm Trinh Tịnh cảm thấy mình đang bị một sức mạnh chia làm hai nửa, đâm thẳng vào nơi sâu nhất bên trong.
Độ sâu và độ rộng trước nay chưa chừng có, lực công kích cũng rất mãnh liệt, anh ở lại trong cô không lâu thì đã rút ra, sau đó lại đâm thật mạnh vào.
Hơi thở của cô dần trở nên hổn hển, móng tay găm sâu lên cánh tay anh để lại vết.
Động tác đưa đẩy của Nhiếp Tu Tề không dừng lại, anh tỏ ra hài lòng trước phản ứng của cô, vùng hông liên tục th.úc mạnh làm cô hết lần này tới lần khác, tiếng nước nhóp nhép vang lên từ nơi giao h.ợp của hai người.
Anh đẩy bờ m.ông trắng của cô lên, phơi bày miệng lỗ đỏ hỏn, sau đó mặc sức tấn công từ trên xuống dưới, hoa h.uyệt trước kia chỉ từng bị chồng khai phá, lúc này đang bị một người đàn ông khác chiếm đóng hoàn toàn.
Mỗi lần q.uy đầu tiến vào đều sẽ cọ xát vào âm v.ật. m vật bị ma xát đến sưng tấy, nóng rực lên, một luồng nhiệt truyền từ bụng dưới xuống, không phân biệt nổi đó là kh.oái cảm hay cảm giác buồn tiểu nữa.
V.ách thịt bên trong âm đ.ạo cũng đang bị nong rộng bởi cây g.ậy thịt to lớn. Hai luồng kh.oái cảm liên tiếp khiến cơ thể cô bị k.ích thích tới mức run lên, cô nắm chặt lấy tay anh như thể đang cầu cứu.
Đàm Trinh Tịnh bị anh đâm đến mức phải oằn mình lên, mỗi một cú đâm lút cán đều phát ra tiếng nước nhóp nhép d.âm đãng và cả tiếng “bạch bạch” khi hai bộ phận sinh dục kết hợp lại.
Nhiếp Tu Tề cảm thấy càng làm càng không đủ.
Trước đây khi chưa có được người, trong lòng anh cảm thấy ngứa ngáy, bây giờ cô đã thuộc về anh, muốn làm gì thì làm, thế nhưng làm thế nào cũng không thấy đủ.
Bàn tay rộng lớn của anh nắm lấy mắt cá chân cô, đẩy vùng hạ thể của cô lên cao.
Đàm Trinh Tịnh lúc này như một thánh nữ gặp nạn, tay chân đều bị anh khống chế, thân thể tr.ần t.rụi không mảnh vải che đậy đang bị người đàn ông chiếm đóng.
Váy ba lê không thể che giấu nổi đường nét tuyệt mỹ của đôi chân cô, Nhiếp Tu Tề từng ngắm nhìn không rời nổi mắt.
Lúc đó anh đã nghĩ, nếu đôi chân này quấn lên eo anh thì sẽ tuyệt vời thế nào nhỉ, hiện tại cuối cùng cũng đạt được ý nguyện.
Bộ ng.ực đầy đặn bị anh ngậm vào trong miệng, trên da thịt mềm mại in đầy dấu răng của đàn ông.
Từ cổ tới xương quai xanh, trên cơ thể Đàm Trinh Tịnh đâu đâu cũng có dấu hôn của anh.
Nhiếp Tu Tề khàn giọng gọi cô: “Trinh Tịnh...”
Bàn tay đang nắm lấy eo cô tăng thêm sức mạnh, buộc cô phải nghênh đón sự công kích của anh.
Đàm Trinh Tịnh cũng không tự chủ mà phối hợp với người đàn ông, nằm dưới thân anh r.ên rỉ không ngừng.
Cơ thể người đàn ông bao phủ lên cô như một bức tường sắt, cánh tay siết chặt khiến cô không thể trốn tránh.
Miệng âm đ.ạo vẫn đang bị anh xâm phạm, d.âm thủy chảy ra càng lúc càng nhiều, hai bên cánh hoa yếu ớt dán lên d.ương vật, chúng cuộn vào duỗi ra theo từng cú đâm rút của Nhiếp Tu Tề.
Động tác đưa đẩy của Nhiếp Tu Tề càng lúc càng mạnh, những cú đâm cuối cùng trở nên rất mãnh liệt, lần nào cũng đâm vào nơi sâu nhất, ma sát thằng nhỏ lên v.ách thịt bên trong âm đ.ạo của cô.
Trong một cú đâm lút cán, q.uy đầu nong rộng miệng huyệt, một luồng t.inh dịch nóng bỏng phun thẳng tới cổ tử c.ung của người phụ nữ.
Động tác của anh vẫn không ngừng lại, vừa đâm vừa xuất tinh, kéo dài kh.oái cảm khi đạt đỉnh d.ục vọng.
Vài phút sau, thằng nhỏ của anh mới từ từ mềm xuống, trượt ra khỏi cơ thể cô.
Sau khi d.ương vật rút ra khỏi miệng âm đ.ạo, hai bên cánh hoa không thể khép miệng lại được, dưới sự xâm phạm mãnh liệt của người đàn ông, hoa h.uyệt như thể đã biến thành hình dạng của cây g.ậy thịt.
Hai bên cánh hoa đỏ mọng lật mở, một dòng chất lỏng trắng đục bắt đầu chảy ra từ bên trong, men theo má trong đùi chảy xuống ga trải giường.
Đàm Trinh Tịnh nằm vật ra giường, không còn sức mà cử động.
Nhiếp Tu Tề vẫn đang nằm đè trên người cô chưa rời đi, d.ương vật cọ lên bụng dưới của của mấy cái, có xu hướng c.ương cứng trở lại.
“Sao anh lại bắn vào trong”. Đàm Trinh Tịnh hít thở sâu mấy cái, cuối cùng cũng có sức cất tiếng.
Người đàn ông đè trên người cô thở hổn hển, sống mũi cao thẳng cọ lên xương quai xanh của cô, anh khẽ nói: “Không sao, tôi thắt ống dẫn tinh rồi”.
Dứt lời, anh hôn lên c.ần cổ thiên nga của Đàn Trinh Tịnh rồi lan xuống dưới, nhấm nháp khắp cơ thể người phụ nữ nhỏ bé dưới thân mình, đây là lần làm t.ình khiến anh vừa ý nhất.
Nhiếp Tu Tề nói được làm được. Dưới sự thúc giục của Đàm Trinh Tịnh, anh cầm chiếc điện thoại trên tủ đầu giường lên, gọi cho Ủy ban Kiểm tra và Kỷ luật, chỉ cần nói mấy câu việc này đã được giải quyết.
Đàm Trinh Tịnh không dám trở về nhà với cơ thể đầy dấu vết này, cô gọi điện cho trường học xin nghỉ phép, sau đó gọi cho chồng nói mình và bạn bè đi du lịch ngoại tỉnh vài ngày.
Cô vốn định sẽ tìm một khách sạn ở vài hôm, nhưng Nhiếp Tu Tề không để cô đi.
“Căn nhà này không có ai ở, lúc nào em cần thì cứ qua đây”. Nhiếp Tu Tề nhào nặn hai bầu v.ú mềm mại, sau đó nhét một chùm chìa khóa vào lòng bàn tay cô.
Đàm Trinh Tịnh run lên, muốn từ chối, nhưng bị người đàn ông nắm tay lại, cả chùm chìa khóa cũng bị bao chặt lấy.
Nhiếp Tu Tề cắn lên vành tai cô rồi khẽ thầm thì: “Nhận lấy đi. Trinh Tịnh, tôi thật sự rất thích em. Ngày mai tôi sẽ cho người sang tên căn nhà này cho em, em còn có yêu cầu gì thì cứ nói thẳng với tôi”. Ẩn bớt