Rắp Tâm Chiếm Đoạt - Nhược Linh

Chương 32




Nhiếp Tu Tề muốn giữ cô ở lại, anh ôm lấy eo cô nhưng vừa chạm vào đã bị cô đẩy ra.

Sắc mặt cô hiện lên vẻ mệt mỏi, cô đẩy tay anh ra rồi nói: “Để tôi về nhà đi, tôi muốn ở một mình”.

Cô cần không gian riêng tư để suy nghĩ về tất cả mọi chuyện. Nếu có Nhiếp Tu Tề ở bên cạnh, cô sợ bản thân sẽ bị ảnh hưởng, không đưa ra được quyết định đúng đắn.

Đêm hôm khuya khoắt, Tiểu Lý bị gọi tới để lái xe.

Sự mệt mỏi bao trùm lấy cơ thể Đàm Trinh Tịnh, cô ngồi ở hàng ghế sau. Tiểu Lý vừa khởi động xe, cửa xe phía sau bỗng bị chặn lại từ bên ngoài, một bàn tay nổi gân xanh kẹt ở khe cửa.

Cô ngẩng đầu, nhìn anh bằng vẻ mặt không chút biểu cảm.

Bàn tay dừng lại rồi buông xuống, nhét vào trong túi quần âu. Đôi mắt hẹp dài đen như hắc diệu thạch nhìn cô chăm chú, lông mày nhíu lại.

Mùi rượu hòa vào trong gió, trở nên như có như không.

“Đi đường cẩn thận.” Cuối cùng anh chỉ nói một câu như vậy.

Người đàn ông cao lớn đứng dưới mái hiên nhà, nhìn theo chiếc xe đi xa.

Đèn đường sáng rực như những ngôi sao trên dải ngân hà, tô điểm cho các con đường trong thành phố.

Về đến nhà, quả nhiên khắp nơi vẫn tối om.

Cửa chống trộm sau lưng được đóng lại, Đàm Trinh Tịnh ấn công tắc bật đèn, đèn trần sáng lên, ánh sáng rọi vào làm mắt cô đau nhói, sau đó mới dần dần thích nghi với sự chuyển đổi từ tối sang sáng.

Khi Trương Sướng về đến nhà đã là nửa đêm. Anh ta rón rén bước vào phòng ngủ, đang chuẩn bị vào phòng tắm tắm rửa thì đột nhiên đèn ở đầu giường sáng lên.

“Em chưa ngủ à?” Trương Sương cười ngượng ngùng.

Trên giường, Đàm Trinh Tịnh ngồi dậy: “Anh đi đâu vậy?”

“Hôm nay đơn vị liên hoan, vừa mới kết thúc.”

“Liên hoan ở đâu?”

“Em hỏi nhiều thế làm gì?” Trương Sướng không kiên nhẫn.

Ha, Đàm Trinh Tịnh cười lạnh, quay lưng về phía anh ta.

Trương Sướng không hiểu gì, tắm xong liền lên giường, định ôm cô thì bị cô đẩy ra.

“Đừng chạm vào em!” Đàm Trinh Tịnh phản ứng rất mạnh, cô xoay người ngồi dậy, đôi mắt trong đêm sáng lên như lửa, tràn ngập sự tức giận.

Cô nhắm mắt lại, hít thở sâu mấy hơi, sau đó xuống giường xỏ dép đi ra ngoài.

“Em làm gì vậy?” Trương Sướng không hiểu nên hỏi cô.

“Em ngủ ở phòng dành cho khách.” Người phụ nữ không thèm quay đầu lại, ôm lấy gối của mình rồi rảo bước ra khỏi phòng.

Trương Sướng không nghĩ mình bị lộ, tưởng cô làm vậy là do tâm trạng không tốt, vậy nên anh ta cũng không đi dỗ cô.

_____________

Chuông báo tan học vừa reo lên, một tiết học lại kết thúc, học sinh ùa ra khỏi phòng học.

Trước gương, người phụ nữ mặc váy xòe đang xoa bóp vai và cổ, sau đó bước tới chiếc ghế bên cạnh.

Cô mở điện thoại lên, trên màn hình xuất hiện một tin nhắn chưa đọc.

Khi nhìn thấy người gửi tin nhắn, ánh mắt của cô lóe lên sự ngạc nhiên xen lẫn với vui mừng.

Đọc xong tin nhắn, Đàm Trinh Tịnh vội vã chấm công rồi tan làm.

“Cô giáo Đàm, ở đây!”

Ở góc phố có một chiếc Audi đen đã chờ từ lâu. Tiểu Lý thấy cô đi ra nhưng không đi về phía mình thì lập tức hạ cửa kính xe nhoài người ra, vẫy tay chào.

Đàm Trinh Tịnh quên mất Tiểu Lý được sai tới đón cô, đến khi nghe tiếng anh ta gọi mới nhớ ra.

“Hôm nay tôi có hẹn, anh không cần đón tôi đâu, anh về trước đi.”

Người phụ nữ cầm theo túi xách, nở nụ cười với Tiểu Lý.

Sao hôm nay cô giáo Đàm trông có vẻ vui thế nhỉ? Tiểu Lý nảy sinh cảnh giác, thay Nhiếp Tu Tề nghe ngóng với biểu cảm không chút thay đổi: “Cô giáo Đàm đi gặp ai sao?”

“Một người bạn, vừa từ Bắc Kinh trở về”. Đàm Trinh Tịnh mím môi đáp qua loa, sau đó vẫy tay chào tạm biệt anh ta, đi về phía ga tàu điện ngầm.

Tiểu Lý không giữ được cô thì vội vàng gọi điện thoại báo cho Nhiếp Tu Tề.

Khi Nhiếp Tu Tề nhận được thông tin thì Đàm Trinh Tịnh đã có mặt trong một tiệm cà phê thuộc khu CBD.

Ngồi đối diện với cô là một người phụ nữ mặc áo khoác gió, đeo kính râm và bịt khẩu trang kín mít. Cô ấy đã ngồi ở đây hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đợi được đến giờ Đàm Trinh Tịnh tan làm.

Cô ấy nhìn ngó xung quanh cẩn thận rồi mới dám tháo khẩu trang ra, để lộ gương mặt xinh đẹp.

“Ở một nơi bé tí như Lang Châu, cậu không cần phải che kín như vậy đâu.” Đàm Trinh Tịnh cười đùa.

Người phụ nữ phía đối diện thở dài: “Hết cách rồi, không đề phòng không được ấy chứ.”

Văn Hinh giờ đây đã là một MC truyền hình có tiếng, ngày nào cũng xuất hiện trên trên tivi, khi đi ngoài đường cô ấy thường xuyên bị người qua đường gọi tên, do đó ngay cả khi trở về quê nhà Lang Châu thì cô ấy cũng phải cẩn thận, đề phòng bị chụp trộm.

Văn Hinh tháo khẩu trang và kính mắt, nhướn mày ngắm nghía Đàm Trinh Tịnh một hồi rồi hỏi: “Sao mới một năm không gặp mà trông cậu có vẻ thay đổi nhiều quá vậy? Được tình yêu tưới tắm à?”

Đàm Trinh Tịnh nhíu mày. Cô không phát hiện ra sự thay đổi của bản thân, nhưng ở trong mắt người khác, khuôn mặt cô trở nên hồng nhuận hơn trước, sự yêu kiều cũng được thể hiện rất rõ trong từng cử chỉ và hành động của cô.

Cô và Văn Hinh là bạn thân đã nhiều năm, do đó cô ấy hiểu rất rõ về cuộc hôn nhân của bạn, Trương Sướng là kiểu người vô tâm và nhàm chán, chắc chắn anh ta không thể khiến Đàm Trinh Tịnh thay đổi như vậy được.

“Tôi thật sự rất hiếu kỳ đấy nhé.” Văn Hinh quan sát cô rồi nói: “Chắc chắn không phải Trương Sướng rồi, người đàn ông nào thế? Có người đang theo đuổi cậu à?”

Đàm Trinh Tịnh mở trừng mắt, vội vàng xua tay phủ nhận: “Cậu đừng đoán linh tinh, làm gì có chuyện đó được.”

Hai má cô ửng hồng, vội vã uống vài hớp nước để lấy lại bình tĩnh lại.

Văn Hinh chỉ cần nhìn là đã hiểu, cô ấy nhướn mày: “Không ngờ đó nha Trinh Tịnh, cậu cũng gan lắm, Trương Sướng có biết không?”

Nhắc đến anh ta, sắc mặt Đàm Trinh Tịnh tối sầm lại, cất giọng ủ rột: “Anh ta không biết. E là bây giờ trong lòng anh ta có người phụ nữ khác rồi.”

Đàm Trinh Tịnh không nhắc tới thân phận của Nhiếp Tu Tề cũng như quá trình hai người quen biết, chỉ nói mình đang có người theo đuổi, còn chồng thì ngoại tình.

“Vương Hiểu Phi á?” Văn Hinh phải suy nghĩ một lúc mới tìm được người này trong ký ức: “Nói mới nhớ, hình như hai ngày nữa có họp lớp đấy.”

Cô ấy mở wechat, tìm nhóm chat của lớp cấp ba rồi kéo tin nhắn cũ xuống: “Cậu xem này, Vương Hiểu Phi nói cô ta cũng đi.”

Đàm Trinh Tịnh chậm rãi lướt màn hình, ghi nhớ thời gian và địa điểm diễn ra họp lớp.

“Muốn đi không?” Văn Hinh hỏi

Đàm Trinh Tịnh khẽ gật đầu không chút do dự: “Đi chứ, coi như là… để bản thân chết tâm.”

Văn Hinh cũng gật đầu: “Vậy mình đi với cậu.”

Chuông gió treo trước cửa tiệm cafe kêu leng keng một tiếng, kèm theo đó là câu “hoan nghênh quý khách” của nhân viên phục vụ, Văn Hinh nhìn thấy một bóng đen đang tiến lại gần.