Trong hành lang chật hẹp của trường học.
Người phụ nữ bị kẹp chặt giữa bức tường và cơ thể người đàn ông, không thể nhúc nhích.
Đàm Trinh Tịnh cố gắng đưa tay ra đẩy nhưng cô chỉ có thể chạm vào bức tường lạnh lẽo trước mặt.
"Nhiếp Tu Tề, anh buông ra... buông tôi ra!" Cô nghẹn ngào cất tiếng.
Người đàn ông phía sau vẫn đứng vững như bàn thạch, trái tim vừa lạnh lùng vừa cứng rắn.
Lời cầu xin của cô không thể lay động được anh, thay vào đó vòng tay đang ôm lấy eo cô càng siết chặt lại hơn.
Nhiếp Tu Tề thong thả cắn lên dá.i tai cô, nhấm nháp. "Buông em ra ư? Em cũng biết là không đời nào mà. Trinh Tịnh, em nhìn xem em quyến rũ tới nhường nào”.
Anh say mê hôn vào gáy cô, tham lam hít lấy hương thơm tỏa ra từ mái tóc.
Hơi thở nóng hổi phả vào làn da mỏng manh sau tai, đó là nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể Đàm Trinh Tịnh.
Xúc cảm tinh tế thông qua hệ thống thần kinh lan truyền tới toàn bộ cơ thể, tất cả các giác quan được khuếch đại.
Cánh môi người đàn ông áp lên làn da mỏng manh, men theo cần cổ mà cọ xát, sau đó gia tăng mức độ, chuyển sang dùng răng cắn lên.
Chỉ mú.t thôi là chưa đủ, hàm răng hơi dùng lực cắn cô, cảm giác như da thịt như sắp bị xuyên thủng khiến cơ thể Đàm Trinh Tịnh phát run, nga cả giọng điệu của cô cũng thay đổi: “Nhiếp Tu Tề!"
Anh giống hệt như một con sói đói đang muốn xé xác cô ra ăn tươi nuốt sống.
Không nhìn thấy vẻ mặt của anh, Đàm Trinh Tịnh cảm thấy rất sợ hãi, cô chỉ nghe thấy tiếng hít thở càng lúc càng nặng nề của anh vang lên bên tai.
Thứ nóng bỏng đang chạm vào mông cô kia cũng càng ngày càng cứng, nó ấn lên cửa động qua lớp quần con bằng cotton, cảm giác nặng nề đó vô cùng bức bách.
Chất vải thô ma sát lên da thịt mềm mại, tạo ra xúc cảm nóng rực như thiêu đốt.
Như thể cảm nhận được ánh mắt cô đang hướng xuống dưới, một tiếng cười nhẹ vang lên sau tai, anh đâm thằng nhỏ lên cọ vào âm h.ộ cô mấy cái. “Sao vậy, nóng lòng muốn được tôi chơi lắm rồi à?”
Giọng anh hơi khàn, bản chất lưu manh lộ rõ, khác hoàn toàn với người thường xuất hiện trên tivi kia.
Nhiếp Tu Tề được nuôi dưỡng dưới gối Nhiếp lão gia, lớn lên cùng một đám con ông cháu cha trong đại viện, Nhiếp lão gia dạy dỗ anh trở thành quân tử, nhưng mấy trò chòng ghẹo phụ nữ anh cũng nằm lòng.
Một câu đâu có đủ, anh lại tiếp tục nói ra mấy lời hạ lưu: "Trinh Tịnh, em có biết bên dưới em ướt tới mức nào rồi không? Nhìn xem, trên tay tôi đều là nước của em này".
Hai ngón tay bên trong cơ thể cô ngừng khuấy đảo, được anh rút ra.
Anh tiếc nuối nâng tay lên, chất nhầy trong suốt chảy chảy xuống khỏi đầu ngón tay.
Nhiếp Tu Tề xấu xa đưa tay ra trước mặt Đàm Trinh Tịnh, để cô nhìn.
Đàm Trinh Tịnh vừa xấu hổ vừa tức giận: “Tôi... đó là... tất cả đều do anh gây ra!”
Cô bối rối đến mức gần như muốn bật khóc.
"Không sao, ướt càng tốt, tôi càng dễ chơi em hơn". Bàn tay dày rộng của Nhiếp Tu Tề lại đưa xuống dưới, lần này nó thẳng thừng lột quần trong của cô, quần tất bị anh kéo xuống tận đầu gối.
Đàm Trinh Tịnh hoảng sợ hét lên: "Dừng ngay lại!"
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, cô cảm nhận được cây gậy th.ịt đang tách mở cánh môi âm h.ộ.
Lần này da thịt thực sự đã chạm vào da thịt, không còn bị ngăn cách bởi lớp vải nữa.
Cô ra sức giãy giụa, vừa đẩy tay anh ra được một chút đã lại bị anh kéo trở lại, ôm ghì vào lòng.
Tay anh rất khỏe, hai ba lần như vậy cô mới phát hiện ra anh đang cố ý trêu đùa mình, để cho tưởng bở rằng cô coa thể đẩy được anh.
Sức lực của Đàm Trinh Tịnh cạn kiệt, cô thở hổn hển và gục xuống trong vòng tay anh.
"Nhiếp Tu Tề...thả tôi ra...ưm!" Cơ thể cô đột nhiên run lên.
Cây gậy th.ịt đã tách mở cánh hoa và đâm vào trong với một sức mạnh không thể ngăn cản.
"Đừng, đừng mà... Nhiếp Tu Tề... làm ơn...". Cô nghẹn ngào nói.
Toàn thân cô căng ra, hạ thể siết lại rất chặt, khiến cho việc đi vào gặp chút khó khăn.
Q.uy đầu đã đâm vào trong miệng âm đ.ạo, nhưng để tiến sâu vào trong thì không hề dễ dàng.
Người đàn ông nới lỏng vòng tay đang kìm chặt cô, anh thấp giọng dỗ dành: "Ngoan nào, Trinh Tịnh, để tôi vào trong".
Đàm Trinh Tịnh ngậm chặt miệng lắc đầu, vành mắt cô đỏ hoe, quay lại trừng mắt lườm anh.
Bên dưới, cây gậy th.ịt đang đâm vào âm đ.ạo một cách không thương tiếc.
Q.uy đầu to lớn nhẵn nhụi, liên tục cọ xát vào phần thịt mềm mại ở miệng lỗ. Chúng bị anh làm cho xung huyết đỏ bừng, trông rất đáng thương.
Để dễ bề hành động hơn, Nhiếp Tu Tề ôm lấy eo cô nâng lên, điều chỉnh độ cao phần hông cô bằng với mình.
Cây gậy th.ịt sẫm màu c.ương cứng đến phát tấy.
Trong mắt Nhiếp Tu Tề tràn ngập d.ục vọng, lúc này không ai có thể ngăn cản anh, anh nắm lấy thằng nhỏ bắt đầu khai phá vùng đất thần bí của cô.
“Đừng mà…” Tiếng nức nở của người phụ nữ hoàn toàn không được đáp lại.
Cuối cùng, d.ương vật chen từng chút từng chút vào bên trong.
Đàm Trinh Tịnh cắn chặt răng, cố gắng để bản thân không phát ra tiếng.
Trướng quá.
Thứ c.ứng rắn đó tiến vào trong, chiếm lấy cơ thể cô từng chút một. Nó cứng và nóng bỏng hơn so với lần trước, động tác của anh không hề dây dưa lề mề mà cứ thế xông thẳng vào trung tâm, đâm một mạch tới nơi sâu thẳm nhất.