Ranh Giới - Hoạt Lịch Sam

Chương 10




Ngôi kể ba

Nội dung chính: Lệ Nhan Quân hiện thân

***

Mộ Cửu đỡ Mộ Nhiên dậy, vừa xoay đầu toàn thân liền bất động, ánh mắt ánh lên vẻ kinh ngạc.

Trên cành cây không xa, Lưu Ly Hoa Vũ đang ngồi vắt chân ở đó, phóng ánh mắt thích thú về bên này. Ngoại bào thêu cả... "rừng hoa" đến là phô trương, mái tóc màu rêu cột cao. Đứng bên cạnh là một thần thú, nét mặt cao ngạo trầm tĩnh pha lẫn vẻ thờ ơ lười biếng, một thân lam y nửa che nửa mở.

Mộ Nhiên bên cạnh không hiểu sao lại chạy ra nấp sau Mộ Cửu, điệu bộ e lệ ngại ngùng, hai má thực sự hồng ửng. Bóng tà áo màu lam cùng mái tóc trắng mềm mại bay trong gió in lên đáy mắt nàng. Chính là Mộ Nhiên vừa liếc mắt thấy Bắc Thần Vĩ Lạc liền chính nàng tự xác nhận đời này khỏi cần nhìn người khác...

"... Lưu Ly huynh..." Sự chú ý của Mộ Cửu chỉ tập trung vào duy nhất Lưu Ly Hoa Vũ. Dưới ánh mắt thích thú thăm dò của hắn, chân tay Mộ Cửu có chút cuống, đột nhiên mất linh hoạt.

Dao Dao ôm thỏ im lặng đứng một bên bao quát màn này, thở dài một tiếng, lặng lẽ lui đi.

Lưu Ly Hoa Vũ: "Hai vị mỹ nhân đi lạc đường, có cần bổn thiếu gia đưa về không?"

Mộ Cửu lúc này mới ý thức rằng hắn và Mộ Nhiên đang bí mật làm cái gì. Lời kia của Lưu Ly Hoa Vũ trọng tâm là cái "lạc đường". Không có chuyện tự dưng lạc đường, chỉ có thể là bọn họ vừa động thủ tại đây, vì Mộng Dục Yêu còn đang lê lết phía chân trời xa xa, tiếng gầm gừ giận dữ còn đang dội lại. Không biết được hai người kia đã biết được đến đâu, nhưng cũng không thể để bọn họ tra xét thêm ra được điều gì.

Mộ Cửu: "Bọn ta giữa đường gặp địch thủ, chẳng may chọc hắn nổi giận, cũng may là giờ hắn đã rời đi. Bọn ta tự về được, không làm phiền tới huynh." Bọn họ dù có nghi ngờ cũng sẽ không có cớ tra xét, cũng không có đầu mối chứng minh.

Lưu Ly Hoa Vũ: "Ồ? Vậy mau đưa cô nương kia về nhà đi. Trời đêm lạnh giá ráng ủ ấm nàng."

Mộ Cửu có chút tức giận: "Huynh có chút hiểu nhầm thì phải. Đây không phải thê tử ta, ta cùng nàng không quan hệ, ta cũng không có làm gì nàng, chớ nói bậy."

Bắc Thần Vĩ Lạc nhướng mày đưa mắt liếc xuống tên bên cạnh: Địch đang dỗi với ngươi kìa.

Lưu Ly Hoa Vũ cười cười bất lực: Đừng nhìn ta, ta chịu.

Liếc mắt trao đổi xong, hai tên này lại khôi phục dáng vẻ ban nãy, tiếp tục làm màu. Kì thực bình thường cũng là làm màu ra vẻ các kiểu, đến lúc điên điên khùng khùng cũng sẽ tuyệt không thua kém người!

Lưu Ly Hoa Vũ thoáng cái biến mất, lúc xuất hiện lại là sau lưng Mộ Cửu và Mộ Nhiên. Hắn lấy một chiếc quạt từ trong người ra, phe phẩy, dùng điệu cười khủng bố người khác. Mộ Nhiên lại lủi ra bên cạnh Mộ Cửu, nắm chặt tay áo hắn. Lưu Ly hoa Vũ bước lên, trực tiếp bỏ qua Mộ Nhiên đứng đối diện với Mộ Cửu. Tuy rằng hắn thấp hơn Mộ Cửu một chút, đứng đối diện nhìn sao cũng thấy mất khí thế, nhưng hắn tự tin mặt dày trực tiếp bỏ qua vấn đề này, gấp quạt lại nâng cằm Mộ Cửu.

"Đừng làm bộ mặt này. Đợi thiếu gia ta xong việc sẽ quay lại tìm ngươi."

Nói rồi lại phật mở quạt, xoay lưng đi về hướng Mộng Dục Yêu rời đi.

Bắc Thần Vĩ Lạc dịch chuyển xuất hiện tại bên cạnh Lưu Ly Hoa Vũ, đưa tay đặt lên vai hắn, lại dịch chuyển, cứ vậy biến mất trước mắt hai người kia.

Trên trời, mây mù cuộn chảy như đại hải dậy sóng. Dưới đất, cuồng phong bạo loạn như vạn ngàn mũi tên đâm vào da thịt. Nghe trong tiếng gió tựa như có tiếng vong linh thét gào giận dữ, tiếng khóc oán thán, hỗn loạn khó phân. Yêu khí biến dị của một Mộng Dục Yêu đã đạt ngạ quỷ hình thực không thể xem thường.

Yêu thành vẫn tĩnh lặng.

Bắc Thần Vĩ Lạc và Lưu Ly Hoa Vũ xuất hiện trên đỉnh núi ngay gần cổng thành, Mộng Dục Yêu lúc này đã bò tới ở chân núi ấy.

Lưu Ly Hoa Vũ: "Trong Yêu thành có một trưởng lão của Yêu tộc, ta phải bảo hộ thành, Mộng Dục Yêu tùy ý ngươi."

"Được."

Mộng Dục Yêu dùng xúc tua tấn công tới. Lưu Ly Hoa Vũ hiện nguyên hình hồ ly nhảy xuống chắn trước Yêu thành. Lưu Ly Hoa Vũ hai mắt chuyển đỏ, yêu khí đen độc cuộn xoáy quanh người, ngăn trở xúc tua từ Mộng Dục Yêu tiến tới. Xúc tua vừa chạm vào cuộn xoáy liền đứt, nhựa bắn ra kèm theo một mùi hương thơm nhàn nhạt...

Tiếng động lớn kinh động tới Yêu thành, đánh thức Yêu thành đang an nhàn say ngủ.

Bắc Thần Vĩ Lạc từ trên nhìn màn đối đầu bên dưới đột nhiên cảm thấy cạn lời. Nếu Lưu Ly Hoa Vũ có màu lông khác, dám khẳng định hắn là con hồ ly đẹp nhất. Nhưng thật tiếc... màu lông thật khó coi... Dẫu sao nhìn theo hướng tích cực màu lông này ẩn trong màn đêm cũng khá tốt. A, thêm một cái nhìn tiêu cực nữa, đổi lại là kẻ khác sợ là đã sớm không nhận ra đâu là Lưu Ly Hoa Vũ đâu là Mộng Dục Yêu rồi.

Bắc Thần Vĩ Lạc lúc này mới chú ý thấy Lưu Ly Hoa Vũ có một cái đuôi lười biếng kinh khủng! Trong khi những cái đuôi khác nghoe nguẩy phiêu phiêu rất ngứa mắt, nó đang chán nản nằm vắt lên một cái đuôi khác.

Lốc yêu khí quanh Lưu Ly Hoa Vũ đột nhiên yếu đi.

Bắc Thần Vĩ Lạc nhíu mày: "Nhanh như vậy đã yếu đi rồi?" Vết thương trên người hắn...?

Lưu Ly Hoa Vũ kìm nén hơi thở nghiến răng: "Con mẹ nó... Chết tiệt!... là mộng dục hương..."

"..."

Yêu thành không khi nào ngừng hóng hớt. Nghe có tiếng động lại không chạy, dân tình đổ xô ra ngoài hóng... Kì quái là lực lượng trị an của Yêu thành không có lấy một ai xông ra. Hôm nay cũng thật lạ, lại không có kẻ nào có thực lực ở trong thành...

Bắc Thần Vĩ Lạc triệu hồi trên tay một thanh kiếm thân trắng ngọc, đường viền xanh lục mềm mại như dải lục quấn quanh thân kiếm, khắc sâu vào thân kiếm, sức mạnh tỏa ra như nhiệt lượng của dung nham. Y thoáng cái liền biến mất, lần nữa xuất hiện chính là trên đầu Mộng Dục Yêu. Lực lượng cường đại trong người dồn vào kiếm, kiếm khí kéo một đường dài hướng thiên mà tiến, tạo thành một lưỡi kiếm khổng lồ. Bắc Thần Vĩ Lạc hạ tay, lưỡi kiếm xé gió phóng xuống.

Mộng Dục Yêu đưa năm xúc tua lên che đầu. Xúc tua mềm mại kết hợp cùng yêu khí tạo thành lớp bảo vệ vững chãi. Khoảnh khắc hai luồng lực lượng va chạm, đất đá xung quanh Mộng Dục yêu lún xuống, vài khối đá to mất trọng lượng bay lên, cả một vùng rung trấn dữ dội, hỗn độn nghịch lí.

"Ồ..." Quần chúng hóng hớt mắt mở to miệng há ngoác kinh ngạc thán phục.

Vài kẻ phát hiện trên một vài đầu xúc tua của Mộng Dục Yêu còn đang cắm vào hậu huyệt của mấy người bị làm đến chết tím tái... Mọi người đều kinh dị lắc đầu bình phẩm.

"Thì ra đây là Mộng Dục Yêu? Là hắn làm loạn mấy hôm nay?"

"Ơ kia không phải là phụ thân và phu quân của ả lợn nái kia sao?"

"Woa, nam thần! A a a a a a a! Đẹp trai quá!"

Vài sự chú ý chuyển lên Lưu Ly Hoa Vũ.

"Uy uy, dưới kia là Lưu Ly Hoa Vũ kìa!"

"Vẫn xấu như mọi khi..."

"Hơn bảy trăm năm bị nhốt đã đành, được tự do năm mươi năm rồi mà cũng không tu dưỡng lại cái bộ lông hộ cái!"

Lưu Ly Hoa Vũ thu hồi lốc yêu khí, chuyển thành lớp kết giới tự vệ, đồng thời phòng hộ Yêu thành phía sau. Hắn đương nhiên nghe rất rõ đằng sau xì xào cái gì, nhưng đến mắng một cái cũng khó khăn. Trấn động mãnh liệt tác động tới rãnh đen kéo dài từ vai phải chạy ngang qua ngực kéo tới eo của Lưu Ly Hoa Vũ, khiến nó ẩn đau, vài chỗ tỉ máu.

"A a a a..."

Bên cạnh có tiếng nữ nhân hét lên sợ hãi. Lưu Ly Hoa Vũ kinh ngạc quay lại phát hiện một nữ tử đang ôm theo bọc gì đó từ trên khối đá lớn rơi xuống. Hình như nàng định tới Yêu thành, không biết đây là chiến trường nên đã vô tình bị cuốn vào trận chiến. Lưu Ly Hoa Vũ đè một khối đá lớn khác chắn trước cổng Yêu thành, bản thân bay lên không chạy dọc theo thân những khối đá di chuyển tới phía nữ tử kia. Hắn để nàng nơi xuống lưng mình, an toàn bám chắc rồi mới xoay người nhảy trở lại.

Bắc Thần Vĩ Lạc cùng Mộng Dục Yêu đều gia tăng nội lực. Nơi Yêu khí và thần khí va chạm lại nghe ra tiếng ma sát dữ dội, ánh chớp giật sáng. Một tiếng nổ lớn vang lên, cát bụi mù mịt, sức công phá không thể coi thường.

Bắc Thần Vĩ Lạc hạ xuống một ngọn cây gần đó, thân thể vững vàng, kiếm trong tay vẫn còn thần khí lưu động. Mà bên kia Mộng Dục Yêu vẫn toàn vẹn không gặp phải chút xây xước.

Lưu Ly Hoa Vũ để nữ tử kia xuống khỏi lưng mình, tận lực tránh đi nàng tập trung vào trận đánh. Nữ tử kia nhìn hắn một cái, cúi đầu ôm bọc nhỏ chạy vào Yêu thành. Lưu Ly Hoa Vũ gắng tự khắc chế, thầm mắng mắng bản thân thật sơ xuất.

Bên này gấp muốn chết, bên kia quần chúng vẫn đang thực hiện nghiêm túc nhiệm vụ ăn nằm hóng hớt của mình, tụ tập trên dưới cổng thành ăn uống bình luận.

Lưu Ly Hoa Vũ: "Vĩ, Vĩ Lạc..."

Bắc Thần Vĩ Lạc hơi nghiêng đầu lại.

Lưu Ly Hoa Vũ nghiến răng cười: "Lần này trực tiếp ăn phấn... cảm giác không dễ chịu... Ta sắp lao tới làm tên đó đến nơi rồi..."

Thấy hắn mạnh miệng đến thiếu thao, Bắc Thần Vĩ Lạc cũng không đáp, dồn một lượng lớn nội lực vào kiếm, đôi mắt sáng rực thần khí, trong hơi thở ẩn hiện một tia yêu khí không thuộc về mình. Thân thể từ từ bay lên không trung, đài sen làm từ nội lực hiện lên dưới chân, cánh hoa mọc ra từ đài nở rực rỡ.

Là Sát Quỷ Thức chỉ những kẻ mang huyết thống Thần tộc thuần khiết nhất, nguyên thủy nhất mới làm được.

"Woa a a a..."

Phải đẩy nhanh tốc độ! Trấn động lớn như vậy người của Thần tộc sẽ kéo tới đây ngay, vì vậy không thể chậm trễ. Trước hết cần vô hiệu hóa kháng cự của Mộng Dục Yêu, đem nó nhốt lại tại nơi người khác không thể tới. Nói không chừng còn có thể dụ những kẻ săn hắn phải hiện thân.

Không hiểu sao Bắc Thần Vĩ Lạc có một loại tin tưởng, Mộng Dục Yêu nhất định sẽ không chết dưới chiêu thức này.

Mộng Dục Yêu cảm giác bị uy hiếp, cơ thể lập tức căng phồng lên, trương vỡ.

Điều không ngờ đến nhất lại là Mộng Dục Yêu tự hủy!

Mộng Dục Yêu tự hủy trước khi nhát kiếm kia kịp chạm vào người, thứ chất lỏng màu xanh lục đột ngột phun ra giữa trời, trào ra ngoài nhấn chìm mọi thứ xung quanh nó, nhấn luôn cả một nửa Yêu thành. Lưu Ly Hoa Vũ và Bắc Thần Vĩ Lạc đều không ngờ được Mộng Dục Yêu còn có khả năng này, vì thế không phòng bị mà bị nhấn chìm theo.

Chất lỏng màu xanh nhanh chóng cô đặc thành khối, yêu ở trong đều bất động, chìm sâu vào mộng cảnh.

Trăm vạn giả thuyết cũng không ngờ được: Mộng Dục Yêu còn có khả năng tái sinh. Chỉ cần hấp thụ được một lượng lớn sức mạnh cùng dương khí, Mộng Dục Yêu hoàn toàn có thể tái sinh trở lại, hơn nữa còn mạnh hơn trước đó rất nhiều. Xui xẻo nhất chính là trong Yêu thành phần lớn là nam yêu, lại thêm có Bắc Thần Lạc Vĩ ở trong, e là sau khi tái sinh sẽ không chỉ dùng từ "mạnh" để hình dung được nữa.

Kẻ bên trong đều miên man trong mộng mị. Mộng về tương lai, mộng về quá khứ, cũng có mộng về thực tại, tự huyễn hoặc rằng đã thành công tiêu diệt Mộng Dục Yêu. Giấc mơ ban đầu đơn thuần, càng về sau sẽ càng nhuốm màu dục vọng. Cùng một người tự tưởng tượng hạnh phúc đến thiên thu; cùng nàng Nguyệt Nhi vốn ngoài tầm với* nay lại yên bề gia thất,... Khúc đầu còn muốn hạnh phúc an nhàn cùng hưởng lạc, đoạn sau sẽ chỉ muốn chìm trong bể ái dục. Đó chính là lúc khoái cảm tự đi lên, dương khí tràn ra ngoài.

(*Đây là mượn chuyện Vọng Nguyệt Các (chương 3) để ví von.)

Lưu Ly Hoa Vũ hiện nhân hình, chìm trong mộng, từ đầu đến cuối đều là gương mặt trầm buồn, hai hàng huyết lệ chảy dọc theo gò má hao gầy.

Từ trong đống bầy nhầy, một cái đầu xanh đen từ từ lộ ra, rồi sau đó là nửa thân trên, mái tóc dài dán sát theo đường cong của thân người, da vẫn còn xanh màu rêu đã bám rễ trên thân người mấy ngàn năm. Một yêu quái khi đã hiện nhân hình đã là rất mạnh. Một yêu quái có từ thời thượng cổ, từng gây ra bao trận tinh phong huyết vũ khắp bốn cõi, lúc này đã có được cả nhân hình lẫn ngạ quỷ hình thì nên đặt ra loại nguy cơ nào để hình dung?

Mộng Dục Yêu xoa xoa gáy, mắt phượng dài nheo lại, hờ hững quét tầm mắt qua những con mồi nằm gọn trong khối dịch. Ánh mắt Mộng Dục Yêu dừng lại trên Bắc Thần Lạc Vĩ...

Bắc Thần Lạc Vĩ nằm trong khối dịch, tuy không thể cử động, nội lực không ngừng bị rò rỉ ra ngoài sáng cả một vùng, nhưng đôi mắt vẫn mở to lạnh lùng nhìn lên, trên mặt không có nửa điểm khó chịu.

Tầm mắt Mộng Dục Yêu lại bị hấp dẫn mà hướng lên. Phía xa xa, một nhân ảnh chậm rãi bước tới. Dưới ánh chớp lập lòe, con ngươi màu hổ phách sáng lạnh mang theo tiếu ý, khóe môi cong lên nhàn nhạt, y phục đỏ thẫm nửa mở thấp thoáng thấy được làn da trắng mịn tựa tuyết đầy mị hoặc, so với nữ nhân còn có phần càng yêu mị hơn. Y một thân ung dung thư thái, khí tức tựa như mang theo hơi thở của ngàn xưa, mỗi bước chân của y tới đâu cảnh vật liền bị không gian đen do hắc khí từ người y tỏa ra nuốt chửng, trở nên hoang tàn thiếu sinh khí.

Thứ nội lực cường đại tối thượng này tuy mới chỉ là một phần nhỏ nhưng uy áp đến khó thở.

Người ấy dừng bước trước Mộng Dục Yêu, thong thả ngước đầu lên. Đối diện với một đại yêu quái khổng lồ, y vẫn bình thản vững vàng. Tựa như toàn bộ lực lượng của đất trời đều quy tụ lại tại một nhân ảnh nhỏ bé.

Mộng Dục Yêu thân khẽ động, môi từ từ nhếch lên rồi dần biến thành một điệu cười méo mó. Là bản tính hoang dã xuất hiện khi bị khiêu khích tới cực điểm? Là nỗi sợ hãi mơ hồ hiện lên trong tâm? Hay là gì khác...

Mộng Dục Yêu nghiêng đầu, giọng khàn khàn đứt quãng: "Hình như ta từng thấy ngài... Trong một đêm mưa tầm tã... ngài... chìm trong bể máu..."

Người kia trầm mặc một hồi, không đáp.

Mộng Dục Yêu lại nói: "Một trong tứ thượng tôn... nắm trong tay sinh tử vạn vật... Thượng tôn cao quý của Yêu tộc... đích thân xuất hiện... Dạ Mặc Huyễn Mộc ta... thật vinh dự."

Lúc này, người kia mới lên tiếng: "Mộc giới chi chủ, luận về sức mạnh, xứng đáng với tên này chỉ có chi Mộng Dục của dòng Huyễn Mộc Yêu."

Mộng Dục Yêu: "... Y chết rồi sao?"

Người kia nhướng mày nhìn hắn.

"Là y cứu ta năm ấy... Đêm nọ... ta thức dậy từ trong bụi cây... thấy ngươi một thân đẫm máu..."

Người kia không đáp, phóng tầm mắt đảo qua một mảnh hỗn độn rồi thu hồi, nhàn nhạt bước tới gần. Sương mờ đột nhiên xuất hiện bao quanh thân y. Trong nháy mắt, y đã tiến tới trước mặt Mộng Dục Yêu, đưa tay xoa đầu hắn, nói: "Cũng nên về thôi."

Bên trong chất dịch đông đặc, là yêu thì còn có thể sống, còn lại đều hoặc suy yếu, hoặc là chết...

"Hận ý của ngươi bản tôn hiểu rõ. Nhưng hiện giờ chưa phải lúc, ngươi nên lui đi."

Toàn bộ chất dịch đặc cùng cơ thể của Dạ Mặc sáng lên, chậm rãi thu hồi rồi biến mất.

"... Lệ Nhan Quân... Đa tạ ngài..."

"Miễn cảm tạ."

Lưu Ly Hoa Vũ nằm gục trên đất, hai dòng huyết lệ chảy dài. Hắn từ từ hóa thành một tiểu hài tử, hai tai rủ xuống đáng thương, chùm đuôi ủ rũ xòe trên thân, vết thương trước ngực đang không ngừng rỉ máu.

Lệ Nhan bước tới, y dừng bên cạnh Lưu Ly Hoa Vũ, bồng hắn lên ôm vào lòng. Y lấy từ trong người ra một lọ cao, một tay ôm hắn, một tay nhẹ nhàng cởi áo, thoa thuốc lên vết thương. Cao thuốc đi tới đâu, vết thương lập tức khép miệng nhỏ miệng lại, trả lại về một rãnh đen mảnh trên người hắn.

Bắc Thần Vĩ Lạc chống tay ngồi dậy. Còn chưa kịp định hình chuyện gì, Lưu Ly Hoa Vũ đã đột ngột từ trong lòng Lệ Nhan dịch chuyển vào trong tay Bắc Thần Vĩ Lạc.

"... Tiền bối là...?"

"Ngươi biết quá nhiều." Lời này là một lời cảnh báo nhắc nhở.

Bắc Thần Vĩ Lạc cười: "Vãn bối tự biết điểm dừng."

Lệ Nhan không nói thêm, xoay người cất bước, từ từ biến mất vào màn đêm, luồng nội lực uy áp kia cũng theo đó mà biến mất.

Mây tản bớt, ánh trăng từ từ lộ ra chiếu rọi xuống khuôn mặt say ngủ của Lưu Ly Hoa Vũ. Bắc Thần Vĩ Lạc thở dài, lau máu trên mặt hắn.