Ranh Giới Âm Dương

Chương 7




" Có sao?." Lý Tiểu Lộ bất ngờ.

" Anh buông tôi ra nào." Cô đẩy anh ra, quay đầu lại thì không thấy ai.

" Làm gì có ai? Khi không anh ôm tôi để tưởng tượng à?." Cô nhìn anh hỏi.

" Có người theo cô thật mà, là một cô gái." Anh bảo.

" Anh điên vừa thôi." Lý Tiểu Lộ bảo xong cô đưa tay mở cửa xe vào trong ngồi.

Bắc Băng Phàm đứng gãi đầu. Hay là do anh chưa quen với năng lực của cô khi chạm vào nên gây ra ảo giác chứ?

Cuối cùng cũng không đứng nghĩ cũng không ra, anh đành vào lái xe về nhà.

Trên nóc xe, cô nữ sinh vẫn ngồi đó. Chỗ kì lạ là Lý Tiểu Lộ trong xe không cảm nhận được âm khí mặc dù trời đang dần tối.

...

Hôm nay về nhà sớm, cô quyết định xuống bếp nấu đồ ăn cho bữa ăn tối.

" Cô nấu được không đấy?." Anh nghi ngờ hỏi.

Cô vừa đeo tạp giề vừa bảo:" Tôi toàn nấu cho mình ăn, anh yên tâm, anh là người đầu tiên nếm thử đó."

Thấy cô khó khăn đưa tay ra cột tạp giề, anh đi đến cột giúp cô.

Lý Tiểu Lộ có chút ngượng.

" Quá vinh hạnh rồi, vậy tôi ra phòng khách không ngán đường cô." Anh nói, sau đó quay lưng đi.

" Coi như anh hiểu chuyện." Lý Tiểu Lộ đáp.

Lâu rồi, à không chắc là lần đầu tiên có người nói chuyện nhiều với cô như vậy. Làm tâm trạng của Lý Tiểu Lộ vui vẻ hơn, cô cũng thích thú với việc nấu ăn nữa.

Mãi mê suy nghĩ, không cẩn thận cô cắt trúng ngón tay.

" Ui da..." Cô đưa tay vào nước rửa sạch, đúng là đau mà.

Rửa sạch bằng nước, cô đi ra phòng khách hỏi Bắc Băng Phàm:" Hộp y tế để ở đâu?."

Anh quay đầu lại:" Cô cần..."

" Đứt tay à?." Anh thấy ngón tay cô đang chảy máu liền đứng dậy đi lại hỏi.

" Ừ " Cô đáp.

Bắc Băng Phàm liền đi lấy hộp y tế, khử trùng rồi dán băng cá nhân lại cho cô.

" Để tôi nấu cho, cô làm tôi thấy nguy hiểm quá." Anh đứng dậy bảo.

" Anh biết nấu ăn à?." Cô bất ngờ.

" Tôi từng là du học sinh." Anh nhún vai đáp, sau đó cúi xuống cởi tạp giề trên người cô ra rồi mặc vào cho mình.

" Ngồi yên đó đi."

Cuối cùng là Bắc Băng Phàm ra tay.

...

Nấu xong bữa tối, cô lóe mắt nhìn bữa ăn.

Không ngờ anh nấu ăn trông bắt mắt đến vậy. Ngồi xuống, cô nhanh chóng nếm thử.

Nêm nếm cũng rất ngon, vừa với khẩu vị cô nữa chứ.

" Có phải rất ngon không?." Anh hỏi.

" Không." Cô liền chối bỏ mặc dù trong lòng đang gào thét vì quá ngon.

Bắc Băng Phàm chỉ bật cười, anh gắp thức ăn cho cô.

" Ngon hay không ngon cũng ăn cho hết."

...

Ăn xong, cô định dành rửa chén thì bị anh đuổi ra, để cô làm anh nghi mớ chén đọi này không còn với Lý Tiểu Lộ mất.

Những thứ này đúng là không rẻ, nhưng để cô làm vỡ rồi đứt tay, bị thương lại khổ cho anh.

Làm xong việc, anh trở về phòng, vừa mở cửa ra định hỏi cô có muốn xem phim cùng mình không thì..

" Lý Tiểu Lộ."

Anh hốt hoảng khi thấy cô nằm dưới sàn, liền chạy đến đỡ cô lên.

" Cô sao thế Lý Tiểu Lộ? Này đừng coa dọa tôi chứ..."

" Lý Tiểu Lộ !!!!."

...

" Không có gì bất thường." Bác sĩ bảo.

" Nhưng sao cô ấy ngất xỉu?." Anh hỏi.

Bác sĩ nhìn anh:" Tôi thật sự không biết, vợ anh không có triệu chứng gì cả."

Bác sĩ cũng phải bó tay, đã đêm hôm bị anh gọi chạy đến đây trong vòng 10 phút, đường đến biệt thự chẳng khác gì đường đua cả.

" Nếu sáng mai cô ấy không tỉnh dậy hãy gọi tôi." Bác sĩ đứng dậy bảo, sau đó xin phép ra về.

Bắc Băng Phàm thì cứ bồn chồn đi qua đi lại ở cạnh giường, làm sao anh có thể đứng yên được đây?

Khi không tự dưng ngất xỉu. Bác sĩ lại không khám ra cô bị gì, chuyện khỉ gì vậy chứ?

Do năng lực của cô sao?

...

Một đêm dường như mất ngủ vì lo lắng cho Lý Tiểu Lộ. Anh ngủ dậy thì đã thấy cô ngồi ở đầu giường, thơ thơ thẩn thẩn.

" Cô...cô tỉnh rồi." Anh bảo.

Lý Tiểu Lộ nhìn anh.

" Cô làm tôi lo muốn xỉu theo cô rồi." Anh ngồi dậy bảo.

" Vậy sao?." Lý Tiểu Lộ lên tiếng hỏi.

Nghe giọng điệu của cô, anh nhìn cô:" Giọng điệu đó là sao? Tôi đã lo lắng đến muốn mất ngủ đó."

Lý Tiểu Lộ nhìn anh, chỉ cười rồi quay lưng xuống giường.

" Cô đi đâu đó?." Anh hỏi.

Sao lại hành động kì lạ đến vậy chứ?

" Chuẩn bị đi học."