" Bây giờ chưa thể đưa bằng chứng rõ ràng, nhưng cô có thể tin tôi không?." Đường Nguyên Bát hỏi.
" Không." Cô thẳng thắng trả lời.
Cô đủ tỉnh táo, không phải nghe một phía.
" Tiểu Lộ."
Lập Như Ý bỗng dưng xuất hiện, cửa sổ mở toang ra, gió bên ngoài thổi vào rất mạnh.
Một tay chắn gió, Lý Tiểu Lộ hé mắt nhìn thấy Lập Như Ý.
Bình thường chị ấy rất ít rời khỏi bờ sông, sao hôm nay lại đến đây? Còn dựa theo mùi của cô mà chạy đến biệt thự của Bắc Băng Phàm..
" Lại là anh..." Lập Như Ý tiến đến nhìn Đường Nguyên Bát.
Cô cảm thấy âm khí nặng gần đây, lại có cảm giác ở gần Lý Tiểu Lộ nên lao đến, quả thật không sai mà.
Bên ngoài, Bắc Băng Phàm áp sát tai vào cửa nghe lén. Bộ dạng của anh chả khác gì một đứa trẻ đang thập thò lén lút.
" Chị Như Ý, sao chị đến đây?."
Tiếng bên trong cô vang lên, anh nghe thấy cau mày.
Chị Như Ý? Ai vậy? Căn phòng không phải mỗi cô sao?
" Anh ta bảo em rời xa Bắc Băng Phàm."
Nghe đến đây, mặt Bắc Băng Phàm nhăn lại.
Cuối cùng cô đang nói chuyện với ai?
" Em không rời khỏi Bắc Băng Phàm nếu chưa có chứng cứ rằng anh ta là kẻ giết người."
Mặt Bắc Băng Phàm nghe đến đây lại càng nhăn. Anh giết người? Trên thương trường anh chỉ hủy hoại kẻ thù của mình, cùng lắm tán gia bại sản chứ làm gì liên quan đến mạng người chứ?
Ủa cuối cùng là sao?
Bắc Băng Phàm cố nghe nữa, nhưng không nghe tiếng cô, cửa bỗng dưng bật mạnh ra cũng may anh né kịp.
Không là như cái tát vào gương mặt đẹp trai này rồi.
Lý Tiểu Lộ mở hai to mắt khi thấy anh đứng ở cửa. Lập Như Ý bỗng phất tay đẩy cửa đã làm cô bất ngờ, bây giờ lại còn.
Bắc Băng Phàm nhìn cô, sau đó anh cất bước nhanh chân đi đến, đưa tay chạm vào trán.
Lý Tiểu Lộ đứng đơ ra chưa kịp phản ứng .
" Cô..đâu có nóng?." Anh cau mày, quay đầu sang một bên.
" Ôi con mẹ nó."
Bắc Băng Phàm giật ngược lên, anh...anh thấy có một cô gái...
Cả người cô ấy bay lơ lửng, trên trán còn có máu nữa.
Lý Tiểu Lộ phản ứng kịp thì cũng đã muộn, Đường Nguyên Bát đã nhân cơ hội biến mất khi nào không hay.
Vì bị dọa giật mình, anh nhào ra sau mà ngã xuống sàn, ngồi dậy, anh đưa tay xoa hai mắt mình.
" Này...Lý Tiểu Lộ." Anh lên tiếng gọi cô.
" Trong phòng này...còn có người đúng không?." Anh ngẩn đầu nhìn cô..
Bất ngờ như thế đúng là giật mình cmn ra, anh cũnh bình tĩnh được chút.
Lập Như Ý định bay đi, Lý Tiểu Lộ nhìn Lập Như Ý.
Cô đi đến nhìn anh.
" Anh muốn biết?." Cô hỏi.
Bắc Băng Phàm nhìn cô đầy đa nghi.
" Muốn."
Cô cúi người xuống, đặt tay chạm nhẹ vào vai Bắc Băng Phàm.
Lập Như Ý vẫn ở đó, bay bổng trên không trung.
Bắc Băng Phàm mở to mắt. Quả thật, anh lại thấy cô gái lúc nãy??
Anh không nhìn lầm.
Lập Như Ý nhìn anh mỉm cười, bay đến đưa tay nâng gương mặt Bắc Băng Phàm.
" Sợ chứ?." Lập Như Ý hỏi.
Giọng nói và âm khí của cô làm lạnh cả sống lưng của Bắc Băng Phàm.
" Thứ anh thấy không phải người."
" Chị ấy chết rồi, đây là ma." Lý Tiểu Lộ bảo.
" Chị Như Ý, đừng dọa anh ta nữa." Lý Tiểu Lộ bỏ tay khỏi vai anh, cô đứng dậy.
Lập Như Ý rất nghe lời cô, cũng không chạm vào anh, từ lúc cô bỏ tay ra Bắc Băng Phàm cũng không thể thấy và cảm nhận sự lạnh lẽo của Như Ý.
Bắc Băng Phàm dường như bị dọa xanh cả mặt. Lần đầu biết đến những thứ kì lạ này, không ai sợ đến trắng bệch mặt chứ?
" Cô...Lý Tiểu Lộ cô..." Anh lấp bấp nhìn cô.
" Tôi có đôi mắt và năng lực có thể nhìn thấy ma." Lý Tiểu Lộ bình tĩnh đáp.
" Từ đầu tôi đã nhắc nhở anh, là do anh đã đồng ý nên tôi không cản."
" Lý Tiểu Lộ tôi luôn bị người đời xa lánh, ai chạm vào tôi đều có thể thấy bọn họ." Lý Tiểu Lộ nhìn anh bảo.
Bắc Băng Phàm vẫn không tin vào mắt và tai mình. Thứ anh thấy, thứ anh nghe...
Anh...kết hôn cùng người con gái có năng lực khác người sao?
Lý Tiểu Lộ đứng nhìn anh, mỉm cười hỏi:" Anh có muốn biết xung quanh đây có bao nhiêu người chết không?."
...
Ở ngoài cổng, Bắc Băng Phàm nhìn Lý Tiểu Lộ. Cô không nói, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay anh.
Sau khi chạm vào cô, anh ngẩn đầu nhìn xung quanh.
Xung quanh biệt thự này...đều có rất nhiều hồn ma đang lang thang ngoài đường.
" Tiểu Lộ, sao cô nắm tay anh ta?."