Ngày hôm sau.
Như thường lệ, cả ba đều đi làm, Lý Tiểu Lộ ở nhà.
" Đồng Ly tỉnh dậy. Em cho con bé ăn sáng rồi uống thuốc này giúp anh." Lý Tử Trạch đưa cho cô lọ thuốc rồi bảo.
" Thuốc gì đấy anh hai?." Cô cầm lấy hỏi.
" Cứ để con bé uống, nó giúp ích cho việc hồi phục mấy vết thương trên người." Lý Tử Trạch nói xong ra khỏi nhà.
Lúc này Bắc Băng Phàm tiến ra, anh đi đến hỏi:" Chuyện gì vậy?."
" Không có chuyện gì đâu. " Lý Tiểu Lộ bảo.
Bạch Tôn Vỹ lúc này cũng tiến ra, nhìn cả hai, sau đó đi qua không nói một lời.
Bắc Băng Phàm và Lý Tiểu Lộ nhìn nhau, anh bỗng kéo cô sát gần lại mình:" Anh ta rõ thật rất yêu em."
" Em đã làm gì thế?."
Lý Tiểu Lộ đỏ mặt:" Làm...làm sao em biết..."
Cô biết, Bạch Tôn Vỹ tuy có hơi xấu tính, nhưng anh ta yêu cô.
Để anh ta nhìn thấy cảnh này mỗi ngày cũng như sát muối lên vết thương vậy.
" Anh còn không mau đi."
...
Lý Tiểu Lộ loay hoay trong bếp. Đến giờ Đồng Ly vẫn chưa dậy, cô có nên vào gọi con bé không nhỉ?
Đắn đo một chút. Sau đó cô cũng vào trong, gọi Đồng Ly dậy.
Mở cửa ra, nhìn thấy Đồng Ly vẫn nằm đó. Cô nhẹ nhàng đi đến, lay nhẹ con bé:" Đồng Ly, dậy đi."
Đồng Ly bỗng mở mắt, nhìn cô.
" Em dậy ăn chút gì đi, chị đã nhờ anh hai..."
Chưa kịp nói xong, Đồng Ly đã xuống giường, đứng đối diện nhìn cô.
Lý Tiểu Lộ bất giác lùi lại.
Cô...thấy gì đó không ổn?
Đồng Ly bỗng tiến đến chỗ cô.
" Đồng Ly..."
Chưa kịp gọi con bé, Đồng Ly như hổ báo xông đến chỗ Lý Tiểu Lộ, bóp lấy cổ cô.
" Chết đi...chị chả đáng sống...chết đi..."
Đồng Ly quát vào mặt cô. Tay vẫn dùng sức bóp lấy cổ Lý Tiểu Lộ.
Lý Tiểu Lộ vùng vẫy. Sức của Đồng Ly sao bỗng dưng mạnh đến vậy?
Cô không thể thoát ra.
" Đồng...Ly...là chị...đây..." Cô cố gắng đẩy con bé ra.
" Cô làm gì vậy hả?."
Bạch Tôn Vỹ đâu ra xuất hiện, anh lao đến đẩy Đồng Ly ra, ôm lấy Lý Tiểu Lộ lên.
Đồng Ly bị Bạch Tôn Vỹ đẩy mà ngã, con bé nhìn cả hai với ánh mắt rất man rợ.
Sau đó nhìn cửa sổ. Đồng Ly đi đến đó,leo lên.
" Không được Đồng Ly...đó...đó..."
Lý Tiểu Lộ hét to lên, muốn chạy đến ngăn cản thì Bạch Tôn Vỹ ôm chặt lại.
" Cô ta không chết đâu." Anh bình tĩnh bảo.
Quả nhiên như anh đoán, Đồng Ly nhảy từ cửa sổ xuống.
Đây là tầng 20, nhảy xuống không tan xương thì cũng nát thịt.
" Đồng Ly...không..."
Lý Tiểu Lộ mở to mắt. Nhìn thấy Đồng Ly đã nhảy xuống.
" Anh làm gì thế hả...sao anh không ngăn con bé lại..." Lý Tiểu Lộ không ngừng đánh vào người Bạch Tôn Vỹ. Cô dường như hét toáng lên.
" Cô ta không phải là người...cô ta không có chết, em cứ đến đó xem đi." Bạch Tôn Vỹ buông cô ra.
Lý Tiểu Lộ vẫn không thể tin, cô lao đến cửa sổ, nhìn xuống dưới.
Đúng như vậy...
Không có ai bên dưới cả.
" Đêm qua em đưa cô ta về, anh đã thấy không ổn rồi."
" Cô ta không phải là người nữa."
...
Trường học.
Lý Tử Trạch xông đến phòng hiệu trưởng. Chuyện hôm qua của Đồng Ly, anh phải làm rõ.
" Lý tổng, anh bảo anh muốn tìm một học sinh tên Đồng Ly ở lớp 12B sao?." Hiệu trưởng hỏi.
" Phải." Anh gật đầu.
" Nhưng...lớp đó làm gì có ai tên Đồng Ly..."
" Tôi đã kiểm tra đến 5 lần rồi, cả khối 12 không có ai tên như vậy."
" Có phải ngài đây bị lầm em nào khác không?."
...
Bắc Băng Phàm cũng tò mò về chuyện Đồng Ly qua hôm qua.
Nhìn thấy cô bé như thế, anh cũng muốn biết vài chuyện nên cho người điều tra. Sau khi có đủ tư liệu, anh cầm lên xem.
" Cái gì?." Bắc Băng Phàm hốt hoảng.
" Đã chết..đã chết sao?." Bắc Băng Phàm nhìn thư kí.
" Vâng. Cô bé này đã nhảy từ trên cao xuống để tự tử."
" Nguyên nhân...do bạn bè ức hiếp, còn bị các nam sinh cưỡng hiếp."
Bắc Băng Phàm nắm chặt sơ yếu của Đồng Ly.
Lúc này anh chỉ muốn hét to lên.
ĐM! Vậy đêm qua anh thấy ma mà không cần chạm vào cô à?
Thứ trong nhà là gì?
Là ma ư?
" Chết tiệt."
Anh nhớ ra chuyện Đồng Ly vẫn còn ở nhà. Anh vội đứng dậy, rời khỏi công ty.
" Tiểu Lộ...em đừng xảy ra chuyện gì giúp anh..."
" Cầu xin em...
...
Căn hộ.
Lý Tử Trạch và Bắc Băng Phàm chạy về nhà cùng lúc. Cả hai đều phát hiện ra nên đã mau chóng quay về.
Vừa về đến. Cả hai đã thấy Bạch Tôn Vỹ ngồi ở sofa.
Có chút bất ngờ.
" Tiểu Lộ vì hoảng sợ nên đã ngủ rồi." Bạch Tôn Vỹ lên tiếng.
Lúc xuống tới bãi đậu xe anh nhận ra mình quên tài liệu liền quay về nhà lấy.
Nào ngờ vừa mở cửa vào anh cảm thấy cái gì đó rất nặng nề trong ngôi nhà này, lại không thấy cô đâu, còn nghe tiếng động.
Cũng may vào kịp, không thì cô bị bóp chết rồi.