Nằm một hồi lâu, Bắc Băng Phàm cũng trấn an được cô, cho cô bình tĩnh hơn.
Cô ăn tối cũng không nỗi, anh đành đích thân nấu cháo cho cô ăn có cái gì lót bụng. Cuối cùng cô ăn được một chút, mệt rồi cũng ngủ say mất, không biết trời trăng gì.
Ngồi cạnh giường, anh nhìn cô ngủ. Lý Tiểu Lộ cô giống như chọn cách ngủ để né tránh mở mắt nhìn xung quanh, sợ hãi không muốn thấy thứ không nên thấy đó.
Anh nắm lấy tay cô, hi vọng Lập Như Ý đến sớm để làm rõ mọi chuyện cho anh biết, cứ như thế này, không hỏi được cô, Lập Như Ý không nói nốt thì anh phát điên mất.
...
Lập Như Ý trở lại lúc khuya như lời đã nói với anh. Anh nắm chặt tay cô, ngồi nhìn Lập Như Ý.
" Em ấy ngủ chưa?." Cô nhìn hỏi.
Anh gật đầu:" Ăn được một chút, cô ấy uống thuốc rồi ngủ."
Thuốc này giúp cô ngủ tốt hơn, như thế cũng không gặp ác mộng.
" Cô nói rõ đi, cô ấy đã thấy thứ gì mà hoảng sợ đến vậy?." Bắc Băng Phàm vào vấn đề chính.
" Đêm ở bờ sông cậu và anh hai con bé chạy đến, cậu nhớ chứ?." Lập Như Ý hỏi.
Anh gật đầu. Dĩ nhiên anh nhớ.
" Lúc đuổi theo cô ả đi theo cậu, lúc cô ta định xông lên làm hại Tiểu Lộ, tôi vừa bay lên chắn cho con bé thì xuất hiện một người đàn ông, anh ta cũng là ma."
" Anh ta...dung mạo hoàn toàn giống cậu." Lập Như Ý bảo.
" Em ấy vì sốc, cứ nghĩ mình hại chết cậu nên mới ngất xỉu, cũng may có cậu đến kịp lúc nên tôi đuổi theo anh ta, nhưng đuổi không kịp."
" Cô ả kia cũng không biết đã bị làm gì rồi."
Bắc Băng Phàm hơ người. Một hồn ma giống anh?
Không lẽ là...
" Em ấy có lẽ đã thấy anh ta lần nữa nên mới hoảng sợ."
" Con bé rất sợ mất cậu, Bắc Băng Phàm." Lập Như Ý nói thêm.
Bắc Băng Phàm nắm chặt tay cô hơn, thì ra là vậy. Vì dung mạo đó quá giống anh, cô không dám nhìn lấy.
" Còn nữa, cậu có biết người đàn ông tên Bạch Tôn Vỹ không?." Lập Như Ý hỏi.
Anh gật đầu.
Tên đó...
" Cẩn thận anh ta tốt hơn. Tôi có linh cảm, anh ta sẽ cướp Tiểu Lộ khỏi cậu."
...
Ngày hôm sau, Lý Tiểu Lộ ngủ dậy cũng bình tĩnh hơn. Bắc Băng Phàm mặc dù biết rõ mọi chuyện, nhưng anh không nói hay nhắc gì đến.
Anh muốn cô bình tĩnh hơn, để mọi thứ ổn rồi mới làm rõ sau.
Lý Tiểu Lộ cũng chưa biết đến chuyện video thứ hai bị Bạch Tôn Vỹ quay lại đăng lên mạng. Cũng may trong đêm qua, Bắc Băng Phàm cũng giải quyết nhanh gọn lẹ, mọi thứ êm xuôi xuống.
Cô cũng đến trường với tâm trạng thoải mái hơn.
Chỉ là...
" Nhiều người nhìn mình quá." Cô lẩm bẩm một mình. Có thể bình thường hơn không? Cứ như cô bị hàng tá cái camera quan sát vậy.
Ngồi xuống ghế, cô lục lọi đồ trong balo thì vài người đi đến..
" Tiểu Lộ...cậu...đang tìm gì vậy?." Bạn nữ kia nhìn cô hỏi.
" Khăn giấy, lúc sáng có lẽ quên đem theo rồi." Lý Tiểu Lộ đáp. Lần đầu có bạn học nói chuyện với cô đấy?
" Tớ...tớ có đây..."
Một bạn học khác đưa ra.
" Cảm ơn." Cô bình tĩnh nhận lấy.
" Chúng ta...có thể làm bạn không? "
Sau lần bị Bắc Băng Phàm mắng đến hiểu chuyện, cư dân mạng cũng làm lấn tới, xem ra mọi người đã hiểu thông suốt.
Lời nói cay nghiệt của bọn họ, họ xem là trò đùa, nhưng lại có thể giết chết tinh thần của một người.
Lý Tiểu Lộ cũng không biết chuyện này là tốt hay xấu nữa.
...
Bắc Băng Phàm đọc những tư liệu về Bạch Tôn Vỹ. Lời cảnh báo hôm qua, anh đã cẩn thận hơn với người đàn ông này.
Nhiều lần anh cũng thấy Bạch Tôn Vỹ đi theo cô, nhưng thật sự cô không thích anh ta. Còn nữa, rõ ràng trong trường lúc trước không ai muốn nhìn lấy cô một cái.
Anh ta vừa xuất hiện, liền tiếp xúc với cô.
Bắc Băng Phàm nghĩ đến lại tức, anh nắm chặt tay thành đấm, đập mạnh xuống bàn.
Anh không hề biết, hồn của Bắc Băng Ninh đang ở đây.
" Băng Phàm, em đừng làm liều."
" Bạch Tôn Vỹ sẽ hại chết em đấy."
Bắc Băng Ninh nói lớn, nhưng anh biết rõ...
Đứa em trai song sinh này của mình sẽ không bao giờ nghe thấy, nếu như không có Lý Tiểu Lộ bên cạnh.
Nếu không ngăn cản kịp, Bắc Băng Phàm quả thật sẽ cùng Bạch Tôn Vỹ đấu đá nhau.
" Băng Phàm, anh hai sẽ không để em xảy ra chuyện đâu."
Bạch Tôn Vỹ đã hại chết anh, bây giờ còn muốn đụng đến em trai anh.
Tên khốn đó, anh ta định làm gì Bắc gia? Tại sao lại muốn chiếm lấy Lý Tiểu Lộ?